Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 359

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Muốn uy hiếp cô ta sao?
Mộ Uyển Nhu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, một trận rùng mình theo gót chân luồn lên, truyền khắp cả người.
Chớp mắt sắc mặt trắng xanh, đầu ngón tay run rẩy khó khống chế.
Cho nên, không cầm chắc, tập tư liệu rơi đầy trên sàn.
*** Mộ Uyển Nhu phập phồng lên xuống, rõ ràng là chưa hết kinh ngạc.
Cố gắng bình phục cảm xúc, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống đất nhặt lại.
Thình lình phía sau truyền đến một giọng nói đàn ông trầm thấp.
"Bị doạ sao?"
Giọng nói đột ngột, cực kỳ trầm thấp, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh lại như sấm sét nổ tung, Mộ Uyển Nhu bị hoảng hét lên, xoay người sang chỗ khác, kinh hãi mở to hai mắt, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chỉ thấy từ trong ngách phòng khách, một người đàn ông chậm rãi đi về phía cô ta.
Gương mặt mờ ảo từ từ lộ ra dưới ánh đèn sáng ngời.
Người đàn ông từng bước ép sát, hô hấp của Mộ Uyển Nhu cứng lại, lập tức sợ hãi bước lùi về phía sau, vẻ mặt cảnh giác đánh giá người trước mắt.
Đứng ở trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, quần áo hàng hiệu, khí độ bất phàm, giơ tay nhấc chân tao nhã mà vô cùng quý phái, vừa nhìn liền biết ông ta là người có địa vị.
Người đàn ông hơi dừng bước, trong lòng Mộ Uyển Nhu còn chút sợ hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta, mặc dù người đàn ông này hơi lớn tuổi nhưng chắc chắn là lúc còn trẻ rất tuấn tú.
Ngũ quan tuấn tú, dáng vẻ khôi ngô, lông mày có vài phần tương tự Mộ Thịnh, Mộ Uyển Nhu cảm thấy mặt ông ta có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Cảm thấy ngoại hình rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai. Cô ta cố gắng hồi tưởng, nhưng thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu nghi hoặc không thôi, nhìn lại người đàn ông trung niên đang cười.
Loại tiếng cười lộ ra khí phách mà chỉ người lớn tuổi và có địa vị mới có. Ông ta nhìn cô ta, mở miệng, dùng giọng điệu ôn hòa của bề trên nói với bề dưới mà nói: "Thế nào, không nhận ra tôi sao?"
Câu hỏi này là hỏi cô ta.
"Có phần quen thuộc! Ông là ai?" Mộ Uyển Nhu híp híp mắt, không hạ phòng bị, hoài nghi nói.
Câu hỏi thẳng thừng, không có kính ngữ khiến người đàn ông nhíu mày, cảm thấy Mộ Uyển Nhu thật không có lễ giáo, vì thế cười lạnh một tiếng, nhưng không trả lời câu hỏi của cô ta mà tự nhiên ngồi xuống sô pha.
Tiện tay rót một chén trà xanh, đưa lên miệng.
Cử chỉ trấn định, dáng vẻ tao nhã của lớp người thượng lưu.
Ông ta nhàn hạ thoải mái khiến cho Mộ Uyển Nhu càng quẫn bách, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.
Ông ta không mở miệng, Mộ Uyển Nhu cũng không dám nói lời nào, chỉ nắm chặt chồng tư liệu kia, yên lặng đáng sợ, khiến cô ta chột dạ, mồ hôi lạnh ướt lưng.
"Khẩn trương như thế làm gì?" Người đàn ông ngẩng đầu, thấy vẻ mặt phòng bị cùng cảnh giác của cô ta, bật cười: "Tôi là hổ sao? Cũng sẽ không ăn thịt cô. Ngồi đi."
Giọng nói và biểu tình đều mang dáng vẻ thành thục của một vị trưởng bối, so với ông ta, Mộ Uyển Nhu tự cảm thấy mình phản ứng quả thực như một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng, vẫn có chút do dự.
"Ngồi đi, tôi sẽ không hại cô. Nếu tôi muốn hại cô, cô sớm đã ૮ɦếƭ rồi." Người đàn ông cười hiền lành, híp mắt, nửa câu nói phía sau lại khiến Mộ Uyển Nhu trong lòng sợ mãi không thôi.
Nếu tôi muốn hại cô, cô sớm đã ૮ɦếƭ rồi.
Lời này là có ý gì?
Mộ Uyển Nhu nghe hiểu được đôi chút ý tứ trong đó.
Thứ nhất, người đàn ông này có quyền có thế, đủ để có thể nghiền nát cô ta mà không tốn mấy công sức.
Thứ hai, người đàn ông này nắm tính mạng cô ta trong tay, có thể dồn cô ta vào chỗ ૮ɦếƭ.
Thứ ba, ít nhất là hiện tại người đàn ông này có ý ám chỉ rằng ông ta không phải kẻ địch của cô ta, về phần có phải bạn không thì nói sau.
Mộ Uyển Nhu yên tâm hơn một chút, ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận nhìn sắc mặt ông ta, lặng lẽ đánh giá từng động tĩnh của người đàn ông kia.
Ông ta nhàn nhã uống hết một tách trà nhỏ mất gần mười phút, thế nhưng vẫn chậm chạp không chịu mở miệng.
Cũng không biết là có phải ông ta cố ý thử sự kiên nhẫn của cô ta hay không mà lại rót thêm một tách trà khác, tao nhã đưa lên miệng.
Ba tách trà liên tiếp, ông ta vẫn không hề mở miệng nói câu nào, hoàn toàn trầm mặc.
Mộ Uyển Nhu ngồi giữa bầu không khí tịch mịch đến nỗi không dám hít mạnh này, sốt ruột cứ như đang ngồi trên đống lửa, thấy ông ta đã uống cạn tách trà thứ ba, chuẩn bị rót thêm một tách nữa, rốt cuộc cô ta không nhịn nổi, cẩn thận mở miệng: "Ông là..."
"Người trẻ tuổi thật sự là thiếu kiên nhẫn. Mới chỉ qua thời gian ba tách trà đã không chịu nổi nữa rồi."
Người đàn ông trung niên cười khẽ một tiếng, nhìn cô ta không hề đổi sắc mặt.
"Ông... Ngài là người gửi bưu kiện cho tôi sao?" Mộ Uyển Nhu sửa lời, dùng kính ngữ để hỏi.
Từ đáy lòng, cô ta thực sự có chút kính sợ người đàn ông này.
Người đàn ông trung niên híp mắt cười, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở cô ta: "Dựa theo thứ bậc thì cô nên gọi tôi một tiếng "chú tư"!"
"Chú tư..?"
Ánh mắt Mộ Uyển Nhu đầy nghi hoặc, đột nhiên ngẩn ra.
Chú tư?
Vậy không phải là...
Mộ Liên Tước?
Mộ Thịnh từng có ba người vợ, xếp theo thứ bậc trong nhà thì Mộ Liên Thành đứng thứ hai, mà đứng thứ tư là con của người vợ thứ ba, Mộ Liên Tước.
Chỉ là, trước giờ ông lão Mộ đều chỉ coi trọng dòng dõi chính thất.
Mộ Liên Tước là con của vợ lẽ, cho nên vẫn luôn sống ở căn nhà của họ Mộ ở phía nam thành phố.
Lại nói đến chuyện nhà cửa của nhà họ Mộ, tổng cộng có năm dinh thự.
Căn nhà chính của nhà họ Mộ ở trung tâm thành phố có địa vị quan trọng nhất, còn lại mấy dinh thự ở phía đông, nam, tây, bắc thành phố đều là chỗ ở của vợ lẽ và con cháu của các chi phụ.
Chỉ có dòng dõi chính thất mới có tư cách sống trong căn nhà chính ở trung tâm.
Chú tư, vậy chẳng lẽ người đàn ông này là Mộ Liên Tước?
Mộ Uyển Nhu trầm ngâm một lát, lẩm nhẩm cái tên này: "Mộ... Liên Tước?"
"Láo xược!" Mộ Liên Tước biến sắc, đập mạnh tách trà xuống bàn. "Ầm" một tiếng, nước trà văng tung tóe, Mộ Uyển Nhu hoảng hốt giật mình.
Mộ Liên Tước nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng cô ta, vẻ mặt vô cùng tức giận, quở mắng: "Tên húy của tôi, cô lấy tư cách gì mà gọi thẳng như thế? Thật là không hiểu phép tắc!"
Mộ Uyển Nhu lập tức chột dạ cúi đầu: "Thật xin lỗi! Là cháu không hiểu thứ bậc và phép tắc. Chú tư... Chú tư, xin chào!"
Người đàn ông này đúng là Mộ Liên Tước rồi.
Lúc này cô ta mới nhớ ra, lúc trước đã từng nhìn qua ảnh chụp gia đình cả nhà họ Mộ, ở trong bức ảnh đó, người đàn ông này ở bên phía tay trái Mộ Thịnh.
Chỉ là ảnh chụp đã nhiều năm về trước, khi đó khuôn mặt Mộ Liên Tước vẫn còn rất trẻ, vì vậy nên lúc này cô ta mới không nhận ra.
Vẻ tức giận trên mặt Mộ Liên Tước vẫn chưa tan: "Thật là tệ quá."
"Cháu sai rồi, chú tư, lần đầu tiên gặp chú ở ngoài đời, quả thực là bị khí chất của chú làm cho cảm phục, vừa rồi cháu có chút thiếu sót, mong chú thông cảm!" Mộ Uyển Nhu thành khẩn tạ lỗi, tỏ vẻ là người được nhà họ Mộ giáo dục đàng hoàng.
Nghe nói Mộ Liên Tước là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn.
Cô ta không dám đắc tội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc