Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 357

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tội nghiệp, rất đáng thương!
Cho dù Mộ Nhã Triết không ra tay, anh ta cũng sẽ làm như vậy!
Nhan Băng Thanh trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tinh Trạch, trong lòng tuyệt vọng.
Trước mắt đen trắng lẫn lộn.
Phải ૮ɦếƭ sao?
Người đàn ông này, thật sự muốn P0'p ૮ɦếƭ cô ta sao?!
Ngay lúc Nhan Băng Thanh cho rằng chính mình thật sự bị P0'p ૮ɦếƭ...
"Xe cứu thương đến rồi!"
Không biết là người nào hét lên một tiếng, ngoài cửa còi xe cứu thương ầm ĩ, chỉ một lúc sau liền có bác sĩ và nhân viên chăm sóc nâng cáng chạy tới.
Cao ốc Hoàn Vũ nằm ở nơi tấc đất tấc vàng giữa trung tâm thành phố, bệnh viện chỉ cách một con phố, lúc này lại không phải giờ cao điểm, xe cứu thương tới rất nhanh.
"Người bị thương ở đâu?!"
Nhân viên cứu hộ vội vàng hô.
Mộ Nhã Triết quăng cô ta dưới đất, lạnh lùng nói: "Nhan Băng Thanh, cô đáng ૮ɦếƭ!"
Nói xong, liền ôm lấy Vân Thi Thi, đặt lên cáng.
Nhân viên cứu hộ hỏi nguyên nhân, làm chút kiểm tra đơn giản, mở mí mắt Vân Thi Thi, nhìn một lúc.
Lâm Phượng Thiên lập tức tiến lên hỏi: "Sao rồi?"
"Nghi ngờ là xuất huyết kết mạc, cụ thể thế nào thì phải đến bệnh viện làm kiểm tra lại mới biết được.”
Nhân viên cứu hộ lời ít ý nhiều báo cáo kết quả.
Lâm Phượng Thiên cũng muốn lên xe cứu thương, đi đến bệnh viện nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc xéo Lâm Phượng Thiên, mấp máy môi, anh ta thức thời lui về phía sau một bước.
Mộc Tịch vốn cũng muốn lên xe cứu thương đi theo tới bệnh viện nhìn Vân Thi Thi, nhưng mà trông thấy hơi thở trên người Mộ Nhã Triết khiến người khác sợ hãi vô cùng, lại không dám tiến lên.
"Lâm Phượng Thiên, chuẩn bị cho tốt băng ghi hình hôm nay.”
Mộ Nhã Triết nói xong, lại lạnh lùng nói với Mẫn Vũ: "Nói với Hội đồng quản trị, cuộc họp hôm nay hoãn lại.”
"Vâng, ông chủ.”
"Còn nữa, tôi đi xem cô ấy! Chờ tôi về xử lý!"
"Vâng!"
Mộ Nhã Triết lên xe, theo xe cứu thương rời đi.
Mẫn Vũ lập tức gọi điện thoại, chỉ một lúc sau, liền có mấy người đàn ông mặc tây trang đen vội vàng đi tới, mang Nhan Băng Thanh rời đi.
Dương Mị đứng tại chỗ, ngoài mặt duy trì bình tĩnh, trong lòng lại bất bình.
Không thể nghi ngờ, cô ta không phải chưa từng trải qua sự uy hiếp của Nhan Băng Thanh.
Ở trong đoàn phim, Nhan Băng Thanh có ảnh hưởng rất lớn.
Cô ta và Nhan Băng Thanh không phải là lần đầu tiên hợp tác, đã hợp tác qua mấy tác phẩm, vẫn luôn bị ép phải thần phục Nhan Băng Thanh.
Có người lặng lẽ hỏi cô ta: "Dương Mị, không phải cô không thích Vân Thi Thi sao? Hôm nay sao lại giúp cô ấy?"
"Tôi không giúp cô ta.” Dương Mị nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đang giúp bản thân.”
Người nọ khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Dương Mị lại cười nói: "Hơn nữa, mặc dù không thích cô ta nhưng tôi cũng không nói là tôi ghét cô ta, không phải sao? Hôm nay Nhan Băng Thanh có bao nhiêu quá phận, mấy người cũng đều thấy rồi. Chẳng lẽ lúc này rồi mà chúng ta vẫn phải im lặng sao?"
Cô ta thực sự không thích Vân Thi Thi.
Tiệc R*ợ*u ở Hoàn Vũ, sự nổi bật của cô ta đều bị người mới đoạt hết.
Cô ta nhạy cảm, trong lòng đã sớm mơ hồ đoán được, Vân Thi Thi rất có bối cảnh.
Cô ta không giống với Nhan Băng Thanh, Nhan BăngThanh có thể đi tới hôm nay là vì có chỗ chống lưng.
Dương Mị tuy rằng cũng có kim chủ nâng đỡ, nhưng hầu hết vẫn là dựa vào sự cố gắng và chăm chỉ của bản thân.
Làng giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, nói thế tuyệt không sai, trước khi cô ta tiến vào làng giải trí vốn là người tính tình hào sảng, đi thẳng về thẳng, vào làng giải trí rồi, tính cách như vậy đã đắc tội không ít người.
Cô ta cũng bị ép phải học cách đấu đá lẫn nhau, dần dần tính cách bị mài thành khéo đưa đẩy, sành đời.
Nhưng Vân Thi Thi trước giờ đều chưa từng vì cái gì mà thay đổi, tính cách đó chính là thứ mà cô ta luôn khát vọng.
Mặc dù cô ta không thích Vân Thi Thi, nhưng cũng không quá chán ghét. Dù sao nhiều ngày ở chung, Vân Thi Thi đối với người ngoài rất khiêm tốn, cũng không chỉa mũi nhọn về ai.
Có một lần, Dương Mị bị cảm nắng suýt nữa choáng đến ngất đi, là Vân Thi Thi đúng lúc phát hiện, đưa cô ta xuống phòng y tế.
Trên đường, bởi vì cô ta bị cảm nắng mà nôn mửa, làm bẩn quần áo Vân Thi Thi, nhưng không thấy trong mắt cô có một tia chán ghét.
Có lẽ là từ ngày ấy trở đi, Dương Mị đối với cô khác hẳn, nhưng mà lại ngại Nhan Băng Thanh, Dương Mị không dám tỏ ra thân thiết với Vân Thi Thi.
So với Vân Thi Thi, Dương Mị càng chán ghét Nhan Băng Thanh nhiều hơn, chán ghét cô ta ỷ vào chỗ dựa lớn, ức hiếp diễn viên khác trong đoàn phim.
Nâng lên giẫm xuống, không từ thủ đoạn phương thức, làm người khác chán ghét.
Dương Mị cũng không dám đối nghịch với Nhan Băng Thanh.
Cô ta không phải đối thủ của Nhan Băng Thanh.
Nhưng mà mới vừa rồi, Dương Mị thấy Mộ NhãTriết sát khí bức người nhìn Băng Nhan Thanh, Dương Mị lập tức hiểu được, trong lòng người đàn ông quyền thế này, Vân Thi Thi rốt cuộc quan trọng như thế nào.
Vân Thi Thi là người của Mộ Nhã Triết?
Ở trong cái vòng tròn này nhiều năm như vậy, cô ta gặp Mộ Nhã Triết không nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy biểu tình lãnh khốc trên mặt anh.
Trước đó, cô ta thậm chí còn cho rằng không có bất cứ điều gì có thể làm anh biến sắc.
Vân Thi Thi là ngoại lệ.
Dương Mị liền nhân cơ hội, mượn địa vị Vân Thi Thi trong lòng Mộ Nhã Triết, diệt trừ cái đinh trong mắt là Nhan Băng Thanh.
Trong lòng cô ta chắc chắn, Nhan Băng Thanh khiến Vân Thi Thi bị thương đến mức này, Mộ Nhã Triết tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
...
Trong bệnh viện tư nhân của Mộ Thị.
Trong văn phòng bác sĩ, không khí trầm lặng, không khí khẩn trương giống như dây cung bị buộc chặt, hết sức căng thẳng.
Vân Thi Thi nằm ở trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh táo lại, cả người an tĩnh đến mức dường như không có tiếng động.
Một bên, hộ lý nơm nớp lo sợ, nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế.
Bác sĩ cầm báo cáo, lật qua lật lại, mặc dù ra vẻ trấn định, nhưng bàn tay cầm báo cáo hơi run.
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn anh ta, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong kiêu hãnh, ngồi ở phía xa, không nói một lời, không khí này đủ để ***.
Một hộ lý mang thuốc đến, gây ra chút tiếng động, ánh mắt lợi hại của anh liền bắn tới, lạnh lùng: "Yên lặng!"
Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc bén, lạnh đến thấu xương, khiến người ta sợ hãi.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi anh Mộ, tôi không cố ý!"
Hộ lý khẩn trương liên tục xin lỗi.
Mắt Mộ Nhã Triết phát lạnh: "Không phải nói cô yên lặng sao? Ngậm miệng.”
Hộ lý lập tức cắn môi, cũng không dám phát ra tiếng động nào.
Anh lại chuyển mắt nhìn bác sĩ, bác sĩ bị anh nhìn chăm chú tới mức nổi da gà, người đàn ông này thật đáng sợ, ngồi ở trước mặt anh ta tỏa ra thứ khí chất lạnh nhạt tự nhiên.
"Sao rồi? Bị thương nghiêm trọng không?" Mộ Nhã Triết mở miệng, giọng nói lộ ra sự khẩn trương.
Bác sĩ ngẩng đầu, hắng giọng một cái, nói: "Có thể nói là nghiêm trọng, nhưng cũng không tính nghiêm trọng.”
"Tôi không cần câu trả lời lập lờ nước đôi.” Mộ Nhã Triết tức giận.
Bác sĩ lập tức nói: "Trên mặt cô Vân bị sưng, đợi một thời gian nữa sẽ khỏi. Vết máu trong mắt là vì ngoại lực tác dụng, bị xuất huyết kết mạc, ngược lại cũng không có gì đáng lo, lúc trước đã chườm lạnh, qua mấy ngày liền có thể tự lành.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc