Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 35

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Câu hỏi còn chưa nói xong, Vân Thi Thi đã bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng. Hữu Hữu cười, sau đó múc chén canh để trước mặt cô, nhẹ vỗ lưng cô.
Vân Thi Thi ho vài cái, sau đó miễn cưỡng nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, uống hớp canh, vẻ mặt như muốn hỏi ‘chẳng lẽ con biết cái gì rồi sao?’, bối rối nhìn Hữu Hữu.
Hữu Hữu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ, đã phát hiện ra cái gì rồi sao?
Hữu Hữu để ý thấy cô đang rất hoảng loạn, còn có chút luống cuống sợ hãi, sau đó làm bộ như mình không biết gì cả, vô tội mỉm cười nhìn cô.
Vân Thi Thi vỗ vỗ cái trán.
Trước kia, Hữu Hữu còn nhỏ, khi nói về chuyện này cô đều nói qua loa cho xong. Tính ra thì cũng đã lâu Hữu Hữu không nhắc với cô về chuyện này, nên cô cũng quên đi, bây giờ đột nhiên bị hỏi, cô thật không biết phải trả lời ra sao.
Nếu cô trả lời không giống với lần trước, chắc chắn Hữu Hữu sẽ sinh nghi ngay.
Cô do dự một lát, sau đó cô quyết định nói lảng sang chuyện khác. “Ai da, hôm nay mẹ đi làm mệt quá, bảo bối của mẹ đấm lưng cho mẹ được không? Một nay mẹ rất cực nha, lưng đau dễ sợ luôn!”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Hữu Hữu loé sáng.
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh “Hữu Hữu, ánh mắt của con, trông đáng sợ quá!”
Cô đáng thường nhìn cậu.
Hữu Hữu chỉ đành thở dài: “Mẹ thật sự không muốn nói cho con biết sao?”
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy hai bả vai của cô, trong lòng thầm lo lắng, nhưng có lo cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Nhưng cậu không biết, Vân Thi Thi đang hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng có chút chột dạ.
Vân Thiên Hữu qua sát vẻ mặt cô, thấy sắc mặt cô thật đáng nghi, nên chậm rãi hỏi: “Sáng nay con gọi cho mẹ, sao lại có một chú nào đó nghe máy vậy?”
“Cái gì…?” Vân Thi Thi ngẩn ra.
Chẳng lẽ anh đã vứt điện thoại cô?
“Chú đó là ai vậy mẹ?”
Hữu Hữu có chút giận dỗi nói, điều đó càng khiến cô khẩn trương hơn.
Vân Thi Thi cẩn thận dò hỏi: “Chú đó, có nói gì không… có hỏi tên con không?”
“Dạ không! Dù chú đó có hỏi, Hữu Hữu cũng sẽ không nói cho chú đó biết!” Hữu Hữu chu chu môi: “Mẹ chẳng phải đã dạy Hữu Hữu là không được nói tên cho người lạ biết sao?”
“Hữu Hữu ngoan, mẹ thật tự hào về con!” Vân Thi Thi thầm vui trong lòng.
“Hữu Hữu đã bảo chú đó tăng lương cho mẹ rồi đó!” Hữu Hữu nghiêng đầu cười tươi nói, lộ ra cái cái răng nanh trắng bóc.
Vân Thi Thi có chút mệt, giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Hữu Hữu, con đừng rời xa mẹ, có được không?”
Hữu Hữu nghe xong lập tức trả lời: “Con mãi mãi ở bên cạnh mẹ, vì sao mẹ lại hỏi con như thế?”
“Nếu…” Vân Thi Thi hít sâu một hơi. Cẩn thận hỏi: “Nếu có một ngày, cha con muốn mang con đi…”
“Không bao giờ! Hữu Hữu là con của mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ nhất trên đời, con chỉ sống với mình mẹ thôi!” Cậu dõng dạc tuyên bố, nghe xong nước mắt Vân Thi Thi trực tuôn rơi.
Cô ôm chặt lấy Hữu Hữu, lo lắng trong lòng cũng biến mất.
Đời này, cô chỉ cần Hữu Hữu bên cạnh, cô không cần gì khác nữa.
Vân Thi Thi áy náy nói: “Hữu Hữu, mẹ xin lỗi, về sau mẹ sẽ không để con ở nhà một mình nữa!”
Hữu Hữu bị cô ôm chặt vào trong lòng, ở cự ly gần thế này, gương mặt nhỏ cũng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ nhẹ vỗ vỗ vai cô, như muốn trấn an cô.
Đang lúc suy nghĩ, sắc mặt Hữu Hữu cứng đờ, bàn tay nhỏ nhẹ xoa khoé môi cô, trên đó có dính máu, đôi mắt nheo lại, hỏi: “Mẹ, sao miệng mẹ lại dính máu vậy?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, miễng cưỡng nói: "Lúc ăn uống... Không cẩn thận cắn trúng."
Vừa nói xong, cô thấy Hữu Hữu dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình.
"Mẹ, rốt cuộc thì mẹ ăn uống kiểu gì? Có thể cắn trúng vị trí đó?"
Làm ơn đi, nói dối cũng phải động não chút có được hay không? Thật sự coi nó là bé trai sáu tuổi sao?
Mặc dù thật sự nó chỉ có sáu tuổi.
Bị một đứa trẻ liếc mắt đã nhìn ra mình nói dối, Vân Thi Thi vô cùng lúng túng, lại tiếp tục nói dối: "Đúng là cắn bị thương mà!"
Cho dù không phải cô cắn.
Ai mà biết được, Hữu Hữu nhạy cảm không thua cha nó chút nào. Híp mắt lại, tra hỏi: "Ai cắn vậy?"
Nghĩ đến người đàn ông kia, Vân Thi Thi lại thấy đau đầu, di truyền thật sự là một thứ rất kỳ diệu, bây giờ, hai cha con càng ngày càng giống hệt nhau.
Cô cười gượng, nói: "Mẹ không cẩn thận cắn trúng thôi mà!"
Thấy cô không muốn nói thêm, Hữu Hữu cũng không ép buộc cô giải thích với nó, chỉ là mím môi nói: “Mẹ, ai bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với Hữu Hữu, Hữu Hữu sẽ bảo vệ mẹ!"
Vân Thi Thi bật cười, đứa nhỏ này rõ ràng mới sáu tuổi, nhưng mà có lúc lại làm cho cô có ảo giác nó là ông cụ non, dường như tâm trí còn thành thục hơn cả cô, bình chân như vại. Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Hữu Hữu đang lo lắng cho mình, cảm động hôn lên trán nó, rồi ôm nó một cái.
Trên gương mặt Hữu Hữu nở nụ cười ấm áp, nhưng tâm trạng lại co rút đau đớn.
Rõ ràng mẹ còn rất trẻ, rõ ràng cái tuổi này nên được hưởng thanh xuân tươi đẹp, nhưng cô đã phải hứng lấy gánh nặng ghê gớm từ rất sớm.
Vì nó, cô vừa học tập vừa đi làm vừa nuôi nấng nó, từ sớm đã nếm trải mùi vị gian khổ.
Trong khoảng thời gian cho con Pu', cô có thật, lúc nào cũng không nỡ để lại cho mình, sinh hoạt đi lại tập tễnh, suýt chút nữa cơ thể cũng muốn sụp đổ.
Có rất nhiều lần, nó không nhịn được muốn nói với cô, hiện tại nó có năng lực có thể gánh vác toàn bộ gia đình, bảo vệ cô...
Nhưng mà nó lại có chút lo lắng, lo lắng mẹ nhìn thấy mình như vậy, có thể thản nhiên tiếp nhận hay không? Phải chăng sẽ không dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn mình?
Sáng hôm nay nó tìm ra được hóa đơn mấy tháng nay, vừa nhìn thấy chuỗi con số kinh người trên tờ giấy, chỉ nhìn một cái thì không khỏi kinh ngạc!
Khu nhà trọ nơi bọn họ thuê là gần trường học trung tâm thành phố, cảnh vật chung quanh lịch sự tao nhã, mấu chốt là an toàn, tạm thời không đề cập tới tiền thuê cao kinh người, chính là phí tiền điện nước mỗi tháng đều đắc đến mức làm người ta líu lưỡi.
Cái đó cũng chưa tính là gì, từ trước đến giờ cô đều dành cho Hữu Hữu môi trường đọc sách tốt nhất, không gian trưởng thành tốt nhất. Bởi vậy, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, điều này cũng là một khoản tiền phải chi trả không ít, tiền lương mỗi tháng của cô trừ đi những thứ này thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Trước đây tiền lương một tháng của cô là hai mươi ngàn, nhìn rất cám dỗ, thực tế cầm được trên tay, cũng giống như nước chảy rào rào không còn.
"Mẹ, sau này không cần làm khổ mình như vậy nữa! Hữu Hữu nhìn thấy rất đau lòng. Hữu Hữu không muốn học ở vườn trẻ quý tộc, cũng không muốn học lớp sở thích, thì cuộc sống sẽ không khó khăn như vậy." Hữu Hữu nói, ánh mắt mềm mại đi mấy phần.
"Nhưng mà, lần trước bảo bối nghe dì Tiếu Tuyết nói, diễn kịch từng là giấc mơ của mẹ. Nếu như mẹ còn có giấc mơ, Hữu Hữu nhất định ủng hộ mẹ!"
"Ừm!"
"Bất quá không nên mỗi ngày mặt mày ủ rũ, Hữu Hữu đau lòng."
Vân Thi Thi áy náy nở nụ cười, giả vờ thoải mái vỗ tay một cái: "Ăn cơm! Mẹ sai rồi, ba điều quy ước trên nói rồi, không được pháp mang tâm tình không tốt trên công việc về nhà, hôm nay Hữu Hữu làm nhiều đồ ăn ngon như vậy nhưng đều nguội rồi, là mẹ không đúng!"
Nói xong, Vân Thi Thi cười híp mắt động đũa, Hữu Hữu im lặng ngồi ở một bên, đôi mắt cong cong, nhu hòa giống như ánh trăng.
Đối với thất bại, từ trước tới nay Vân Thi Thi rất cứng rắn, bởi vậy rất nhanh liền đem tất cả không vui xóa khỏi ký ức.
Nhưng mà khoản nợ tối hôm qua, sớm muộn gì cũng phải tính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc