Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 346

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thật sự rất ghét bọn họ!
ςướק mẹ của cậu!!
Hữu Hữu mềm mại nói: "Mẹ...”
Dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người hơi động, Hữu Hữu ngước mắt, lại trông thấy Mộ Nhã Triết ngồi vào bên cạnh cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái đầu nhỏ đáng yêu của cậu.
"Giận rồi?"
Hữu Hữu giận dỗi xoay mặt đi, không thèm để ý đến anh.
Mộ Nhã Triết nắm cằm dưới của cậu, để cậu xoay đầu lại nhìn thẳng anh: "Cha nói chuyện cùng con, không để ý tới cha là không lễ phép đấy!"
Vân Thiên Hữu hừ lạnh: "Tôi thừa nhận chú là cha tôi sao! Không nên tưởng bở.”
Trong xương vừa kiêu ngạo vừa khó chịu, thái độ bướng bỉnh: rất giống mẹ cậu!
"Con thẹn thùng.”
"Mới không có!"
"Hữu Hữu...” Mộ Nhã Triết cảm thấy thái độ khó chịu của cậu nhóc này, thực sự đáng yêu ૮ɦếƭ mất: "Sau này con cũng làm cơm cho cha ăn, có được hay không?"
"Không được, tôi chỉ làm cho mẹ ăn, chú đừng nghĩ đến!"
Vân Thiên Hữu hướng anh khiêu khích le lưỡi một cái: "Nằm mơ!"
Mộ Nhã Triết rũ mắt nhàn nhạt nhìn, bất thình lình dùng chiếc đũa nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi, khiến Vân Thiên Hữu phun tinh bột ra.
Hữu Hữu: "...”
Người đàn ông này, đúng là biến thái!
Trêu chọc cậu như thế, rất thú vị sao!
"Thú vị.” Mộ Nhã Triết như là nhìn thấu tâm tư nơi đáy mắt cậu, khẽ nói.
"Mộ Nhã Triết, có phải chú là biến thái không?"
"Trẻ con nói như vậy một chút cũng không đáng yêu.”
"...”
"Hơn nữa, cha biến thái, vậy con là cái gì?"
Cậu nhóc nói anh là biến thái, cậu còn là con trai của anh, chẳng phải cũng là tiểu biến thái?
Trên thực tế, đứa con trai này của anh, thậm chí anh cũng hơi hoài nghi có phải là gien biến dị.
Nếu không, tại sao lại khác hẳn với người thường như vậy.
Ai biết Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng trả lời một câu ——
"Tôi là thiên tài, không giống chú. Chú là lão biến thái, còn là loại biến thái bậc nhất!"
Mộ Nhã Triết hỏi ngược lại: "Con là thiên tài, không phải nên cảm ơn gien di truyền từ cha?"
"Cảm ơn? Nếu không phải do gien di truyền của chú, nói không chừng tôi còn ưu tú hơn.”
"Con lớn lên đáng yêu như thế, lẽ nào không nên cảm ơn cha sao?"
"Mộ Nhã Triết, chú mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, tôi đẹp rõ ràng là được di truyền từ khuôn mặt xinh đẹp của mẹ! Ghét bỏ chú!"
"Con thông minh như vậy, cũng là gien di truyền của cha!"
"Vậy chú giải thích một chút đi, vì sao Mộ Dịch Thần lại ngốc như vậy hả.”
"...?"
Mộ Dịch Thần ở một bên yên lặng ăn cơm cũng bị dính đạn nên hơi choáng váng, luôn cảm giác mình nằm cũng trúng đạn.
Mộ Nhã Triết trực tiếp nổi cáu cãi lại với bảo bối nhà mình: "Thằng nhóc ngốc chỗ nào!"
"Bảo cậu ta tính 1+2+3+4+5+6, đều hận không thể đếm đến đầu ngón chân. Tôi thông minh là bởi vì tôi được mẹ giáo dục, không giống Mộ Dịch Thần, thông minh mỗi ngày bị cậu ta giẫm dưới chân.”
Mộ Dịch Thần thương tâm nhăn khuôn mặt nhỏ béo mập lại, cảm giác mình bị tổn thương.
...
Hai cha con, cha một lời, con một câu đấu võ mồm.
Mộ Nhã Triết có chút u oán phát hiện, anh tự thấy mình đã độc miệng, thế nhưng ở phương diện này mà so với Vân Thiên Hữu.
Quả thực, anh chỉ có thể bị nghiền ép.
Không phải có câu châm ngôn nói, gừng càng già càng cay.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết sắp bị cây gừng non Vân Thiên Hữu làm cay sắp khóc.
Năng lực độc miệng của Vân Thiên Hữu quả thực đã đạt mức tuyệt đối, thậm chí Mộ Nhã Triết có chút hoài nghi có phải tên nhóc này vừa ra đời, năng lực thiên phú độc miệng liền đầy điểm.
Mỗi câu anh nói, đều sẽ bị Vân Thiên Hữu không chút lưu tình bức trở về.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Vân Thi Thi giật giật khóe môi, bất đắc dĩ nói: "Hai người đừng nghịch nữa.”
"Mẹ! Mẹ không cần Hữu Hữu sao?"
Vân Thiên Hữu cực kỳ u oán lên án: "Mẹ, Hữu Hữu muốn ôm một cái!"
Ánh mắt Vân Thi Thi hơi động, vừa muốn đi đến cạnh Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần cũng méo miệng giả bộ khóc: "Mẹ, Tiểu Dịch Thần cũng muốn ôm một cái!"
"Mẹ, muốn ôm một cái!" Hữu Hữu bĩu môi nói.
"Mẹ, muốn hôn!" Tiếng khóc của Tiểu Dịch Thần nghẹn lại trong cổ họng.
Vân Thi Thi bị khung cảnh này làm cho có chút sứt đầu mẻ trán.
Không có phương pháp gì để phân thân.
Hai bánh bao nhỏ đều gọi muốn cô.
Trong lòng cô rõ ràng, hiển nhiên Hữu Hữu có chút chống cự đối với Mộ Nhã Triết cùng Tiểu Dịch Thần.
Nhưng mà không thể trách cậu nhóc.
Cũng không phải do Hữu Hữu quá tùy hứng.
Mà là cho tới nay, trong nhà, chỉ có cô và Hữu Hữu, bởi vậy trẻ con sẽ làm cách theo rất tự nhiên, xác định Mộ Nhã Triết cùng Tiểu Dịch Thần là kẻ xâm lấn.
Lòng tràn đầy bài xích, tâm lý chống cự rất nghiêm trọng.
Đó cũng không phải chuyện cô hy vọng.
Cô yêu thích hai anh em có thể hòa thuận ở chung.
Thời gian sáu năm, không dài không ngắn, trong hai đứa bé có một đứa khó có thể vượt qua ngăn cách.
Mộ Dịch Thần đối với đứa em trai này, rất là yêu thích!
Nhưng còn Hữu Hữu, lại đóng kín nội tâm của chính mình, không cho bất luận người nào tiến vào.
Vân Thi Thi mím môi, cô không có kinh nghiệm ứng phó phương diện này.
Đối với cô mà nói, hai thằng nhóc đều là thịt trong lòng cô, ai cô cũng che chở, cưng chiều.
Không thể ngờ được, bây giờ lại xảy ra tình cảnh xa lạ như vậy.
Hữu Hữu chớp chớp con mắt, rõ ràng cậu đã làm nũng, nếu là trước kia, mẹ nhất định sẽ ôm cậu vào trong ***, dịu dàng an ủi dỗ dành! Nhưng hôm nay, mẹ lại không có làm vậy, giống như là đang lo lắng cho Tiểu Dịch Thần.
Không khỏi, có chút thất vọng.
Trên gương mặt béo mập của bánh bao nhỏ, hơi có chút oan ức.
Trước mắt, cũng dần dần trở nên u ám, bên trong hốc mắt rất nhanh nổi lên hơi nước.
Cậu vẫn cho là, ở trong lòng mẹ, cậu là người quan trọng nhất, không thể thay thế!
Cho nên, mẹ ở trong mắt cậu, ai cũng không cách nào thay thế được.
Mẹ là quan trọng nhất!
Nhưng mà, vì sao, cậu lại không phải là người quan trọng nhất trong lòng mẹ.
"Mẹ, có phải mẹ không yêu Hữu Hữu nữa!"
Hữu Hữu oan ức mím môi, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Mẹ ở trong lòng Hữu Hữu là quan trọng nhất, nhưng mẹ không yêu Hữu Hữu...”
Bánh bao nhỏ mím chặt môi, mặc dù giả vờ quật cường, nhưng nước mắt vẫn thấm ướt khuôn mặt nhỏ.
Vân Thi Thi cuống quít giải thích: "Không có, mẹ vẫn yêu Hữu Hữu! Chỉ là...”
Cô nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Dịch Thần cũng đang vô cùng luống cuống.
Cậu nhóc cũng oan ức đến đỏ cả mắt.
Cậu cũng rất yêu em trai.
Cũng không nỡ để em trai bị oan ức.
Lúc nãy không phải cậu cố ý muốn tranh sủng cùng em trai, chỉ là, cậu cho rằng là đùa giỡn nên đùa với em trai!
Còn nữa, cậu muốn gần gũi Vân Thi Thi nhiều hơn nữa.
Cha nói với cậu, người phụ nữ này, chính là mẹ ruột của cậu.
Còn đứa bé này, chính là em trai ruột.
Li tán sáu năm, thật vất vả mới gặp nhau, nhưng mà dường như em trai tạo nên một bức tường cao, căn bản không cho bọn họ thân cận.
Cậu không biết rốt cuộc mình nên làm gì để mở cánh cửa trái tim Hữu Hữu.
Cậu nên làm gì cho tốt.
Tiểu Dịch Thần oan ức đi tới bên cạnh Vân Thiên Hữu, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm góc áo Hữu Hữu, kéo kéo, muốn gây sự chú ý của cậu.
Vân Thiên Hữu lại lùi về sau một bước, cách xa cậu thêm một chút.
Tiểu Dịch Thần thấy động tác xa lánh của cậu, oan ức đến mức rưng rưng muốn khóc, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng: "Em trai...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc