Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 345

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô nói, muốn gặp Tiểu Dịch Thần, muốn bù đắp tình mẹ mà Tiểu Dịch Thần thiếu hụt lúc ấu thơ.
Mộ Nhã Triết mới dẫn thằng bé đến.
Tiểu Dịch Thần đến, trong khi bất ngờ, cô thật vui vẻ.
Nhưng mà Hữu Hữu lại không vui.
Mặc dù cô hàn huyên một trận, ánh mắt Hữu Hữu nhìn về phía Tiểu Dịch Thần vẫn rất lãnh đạm.
Vân Thi Thi chảy mồ hôi lạnh, nói: "Tiểu Dịch Thần, con có đói bụng không? Có muốn ăn cơm trước hay không?"
Tiểu Dịch Thần thẹn thùng mím mím môi, ngầm gật gật đầu.
Vân Thi Thi liền ôm Tiểu Dịch Thần lên bàn.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi tay cô vừa mới ôm lấy Tiểu Dịch Thần!
Ánh mắt Vân Thiên Hữu dời đi, thật chặt rơi vào trên người Tiểu Dịch Thần.
Nhìn chăm chú ——
Mắt nhìn chằm chằm.
Vô hình, mặc dù Tiểu Dịch Thần chưa từng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Vân Thiên Hữu, nhưng cũng cảm nhận được lực áp chế lớn lao!
Giống nhau mũi gai sắc nhọn.
Giống như có vô số cây kim đâm trên người cậu.
Tiểu Dịch Thần bất thình lình rùng mình.
Vân Thi Thi có chút bất đắc dĩ, không khỏi quay đầu lại cầu cứu Vân Thiên Hữu.
Thấy mẹ dùng ánh mắt yêu thương nhờ giúp đỡ, lúc này Hữu Hữu mới thu lại mấy phần, nhưng mà, lại ra điều kiện.
"Mẹ, ngồi bên này với Hữu Hữu!"
Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi bên người.
Vân Thi Thi lập tức ngồi xuống.
Trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ: Cô rõ ràng thấy được, Hữu Hữu nhà mình đang ghen.
Hừm —— từ phương diện nào đó mà nói, điểm này quả thực di truyền từ cha của cậu nhóc, cực kỳ ghen tị, bá đạo, không thể nghi ngờ, giống nhau như đúc.
Vừa nhìn liền biết là thân sinh.
Vân Thi Thi vỗ tay: "Được rồi, ăn cơm đi!"
Sau đó, là sự trầm mặc, tẻ ngắt.
Trên bàn, đã trở thành chiến trường hỗn loạn của cha cha con.
Ánh mắt cha người không ngừng giao chiến qua lại trên bàn ăn.
Bầu không khí đột nhiên hạ xuống, rơi vào hầm băng.
Dùng ánh đao bóng kiếm, khói thuốc S***g tràn ngập để hình dung, cũng không quá đáng.
Nét cười của cô cương ở khóe miệng.
Nhìn cha cha con không ngừng dùng ánh mắt giao chiến, ý cười trên mặt Vân Thi Thi nguội lạnh, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Có cần như vậy hay không?!
Rõ ràng là cha con, là cha con đấy! Tại sao vừa thấy mặt lại giống như kẻ địch, con mắt đều đỏ!
Vân Thi Thi chuyển mắt qua nhìn về phía Mộ Nhã Triết cùng Mộ Dịch Thần đang cảnh giới, không khỏi vô lực bật cười: "Hữu Hữu... Ăn cơm, hả?"
"Mẹ.” Vân Thiên Hữu chỉ vào Mộ Nhã Triết lên án với cô: "Chú này thật hung dữ, trừng con!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo.
Tên nhóc này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Anh hung dữ trừng cậu khi nào!
Chỉ có thể cáo trạng nho nhỏ.
Vân Thi Thi tự nhiên là bảo vệ Hữu Hữu, ngẩng đầu trừng mắt cảnh cáo Mộ Nhã Triết: "Mộ Nhã Triết, anh cũng được rồi, ăn cơm thật ngon!"
Mộ Nhã Triết không nói, nhíu mày.
Thực sự là oan uổng ૮ɦếƭ mất.
Tên nhóc này, rõ ràng ỷ thế hiếp người mà!
Vân Thiên Hữu bỗng nhiên ở một bên làm nũng, nói: "Mẹ, đút Hữu Hữu ăn đi!"
Vân Thi Thi gật gù, bưng bát cơm của cậu lên, Mộ Dịch Thần ở bên cạnh cũng làm nũng: "Con cũng muốn!"
"Anh cũng muốn.” Mộ Nhã Triết cũng xen vào.
Vân Thi Thi vô lực trợn to mắt: "Này, cha người đủ rồi đấy, khi tôi có cha đầu sáu tay thật sao?"
Vân Thiên Hữu bực bội, nói: "Mẹ, mẹ không cần lo cho bọn họ!"
Mộ Dịch Thần dùng ánh mắt vô tội và điềm đạm đáng yêu không ngừng nháy mắt với Vân Thi Thi.
Mỗi một ánh mắt tội nghiệp đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một đòn hiểu ý.
Vân Thi Thi khó tránh khỏi có chút không đành lòng.
Mộ Nhã Triết nói: "Tiểu Dịch Thần, mẹ không đút, cha đến đút cho con ăn.”
Mắt ngấn lệ, Tiểu Dịch Thần đáng thương nói: "Ô! Không muốn cha đút!"
Nói xong, cậu chờ mong nhìn Vân Thi Thi: "Mẹ!"
Mẹ ——
Bầu không khí nhất thời đọng lại.
Mọi người không khỏi ngẩn người.
Tiểu Dịch Thần ý thức được chính mình trong lúc lơ đãng gọi ra tiếng, thẹn thùng mím mím môi, lông mày vô tội nhíu chặt.
Vân Thiên Hữu kinh ngạc nhìn Tiểu Dịch Thần, nhất thời cũng có chút sững sờ.
Tiếng gọi này, không thể nghi ngờ là một mũi tên xuyên tim, lập tức khiến cho Vân Thi Thi mất đi năng lực chống cự.
Không thể nghi ngờ, cô là một người mẹ.
Con trai của mình ở trước mặt yếu ớt gọi cô một tiếng, mặc dù trái tim của cô kiên cường như bàn thạch, cũng sẽ bại trận!
Vân Thi Thi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Được, mẹ đây!"
Ngay sau đó, cô liền đứng dậy, đi tới, ngồi xuống cạnh Tiểu Dịch Thần!
Hữu Hữu chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn Vân Thi Thi cầm lấy cái thìa, kiên nhẫn đút Tiểu Dịch Thần ăn.
Tiểu Dịch Thần vừa nếm thử một miếng, hoàn toàn kinh ngạc mở to hai mắt, hiển nhiên bị món ăn ngon làm kinh diễm, thở dài nói: "Oa! Ăn thật ngon!"
Vân Thi Thi có chút đắc ý nói: "Bữa ăn tối hôm nay đều do Hữu Hữu làm đấy!"
Cô vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết ngồi bên cạnh vừa mới nếm thử một miếng gà quay gạo nếp, sắc mặt ngưng trệ lần nữa.
Mấy món ăn này, đều được Vân Thiên Hữu làm ra?
Quả thực có chút khó tin.
Bất luận là bề ngoài tinh xảo, hay thuần túy là khẩu vị mà nói, tuyệt đối có thể so sánh với trình độ bếp trưởng đẳng cấp.
Thậm chí, chỉ có hơn chứ không kém.
Điều này cũng chẳng trách, lúc trước Vân Thi Thi khoe khoang với anh, trù nghệ của Vân Thiên Hữu là cao nhất, bây giờ xem ra, thổi phồng cũng không quá đáng.
Xác thực là tay nghề rất tuyệt.
Nhưng mà...
Mộ Nhã Triết ngước mắt lên nhìn, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía cánh tay nho nhỏ đang cầm đũa của Vân Thiên Hữu, trắng trẻo mũm mĩm, đầy thịt.
Khó có thể tưởng tượng, cánh tay này lại sáng lập kỳ tích như thế.
Cậu nhóc làm sao mà luyện thành trù nghệ như vậy?
Cậu mới bảy tuổi, có thể cầm được dao phay sao?
Người phía sau nhẹ nhàng nhìn anh, khinh thường hừ lạnh, giống như đang nói: Ngày hôm nay xem như tiện nghi cho các người.
Ngoại trừ Vân Thi Thi, Vân Thiên Hữu chưa bao giờ xuống bếp làm thức ăn cho bất luận người nào.
Nếu như Vân Thi Thi không có ở nhà, mặc dù là Vân Nghiệp Trình, cậu cũng sẽ không tự mình xuống bếp.
Tiểu Dịch Thần vẫn đang chìm đắm bên trong thức ăn ngon, không thể tự kiềm chế.
Hạnh phúc!
Hạnh phúc đến sắp chảy nước mắt rồi!
Nếu so món ăn do Vân Thiên Hữu làm với những món ăn hàng ngày ở Mộ trạch, từ lâu đã làm cho cậu cảm thấy khô khan vô vị.
Nhưng mà món ăn do Vân Thiên Hữu làm lại không giống vậy.
Thay đổi khuôn mẫu.
Chưa bao giờ làm từng bước.
Bởi vậy, hễ cậu xuống bếp, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, làm thế nào cũng sẽ không chán ngấy.
Tiểu Dịch Thần cảm nhận xong, hình như, đứa em trai này làm cơm rất hợp khẩu vị của cậu.
Thích loại khẩu vị này, nhưng về Mộ trạch, chỉ sợ ăn cái gì cũng tẻ nhạt vô vị?
Đối với sở thích ăn uống của Tiểu Dịch Thần, Vân Thi Thi hơi kinh ngạc, khẩu vị của cậu nhóc không tệ nha!
Đã ăn xong hai bát cơm.
Nhất thời hài lòng.
Từ đầu đến cuối bỏ quên người bên cạnh, một hạt gạo đều không có đút cho Vân Thiên Hữu.
Hữu Hữu cảm thấy có chút đau khổ, mình thật sự giống như bị thất sủng.
Mẹ chỉ lo cho Tiểu Dịch Thần, không quan tâm tới mình.
Cậu cố ý không ăn một miếng cơm, hi vọng mẹ có thể nhận ra được cậu rầu rĩ không vui, đến dỗ dành cậu.
Nhưng ánh mắt mong chờ của cậu nhìn mẹ lâu như vậy, mẹ như là không thấy, hung hăng dụ dỗ Tiểu Dịch Thần chơi đùa.
Trong hốc mắt Vân Thiên Hữu chứa đầy oan ức và nước mắt buồn bã, tùy ý có thể tràn ra.
Hai cha con nhà này, quả thực quá đáng ghét. Chiếm lấy mẹ, nhất định là cố ý!
Thật sự rất ghét bọn họ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc