Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 344

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thiên Hữu vừa nói, xoay người, ôm hông của cô, dịu dàng nở nụ cười: "Bắt lấy trái tim mẹ, trước tiên từ việc bắt lấy dạ dày của mẹ! Như vậy, mẹ sẽ ỷ lại Hữu Hữu! Không thể rời bỏ Hữu Hữu!"
Thế giới của cậu, càng nhiều thời gian, có thể trải qua ngươi lừa ta gạt sớm hơn những đứa trẻ khác, thế gian âm u, thậm chí là gió tanh mưa máu.
Nội tâm của cậu giống như hai cực phân hoá, hai mặt cực đoan.
Một mặt xấu bụng, tối tăm, thành thạo điêu luyện đùa bỡn thế giới to lớn trong lòng bàn tay.
Một mặt, thì lại ngây thơ, thiện lương, thậm chí có thể nói là đơn thuần. Nhưng mà một mặt này, chỉ đối với một mình Vân Thi Thi.
Có thể nói, ở trong mắt cậu, mẹ chính là cõi cực lạc cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu cũng cố gắng muốn bảo vệ, không cho mẹ bị tiêm nhiễm bất kỳ một chút âm u trên cõi đời này.
Đem hết toàn lực, bảo vệ một phần tịch thổ* này.
*Tịch thổ: chốn bồng lai, thế giới Tây phương cực lạc của Phật A Di Đà
Ở trước mặt Vân Thi Thi, từ đầu đến cuối cậu đều dùng vẻ mặt ngây thơ thuần túy của một đứa trẻ.
Muốn để mẹ ỷ lại cậu, không thể rời bỏ cậu.
Như vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cùng với cậu.
Vân Thi Thi không khỏi bật cười: "Hữu Hữu bảo bối, coi như con làm cơm ăn không ngon, mẹ cũng sẽ không rời bỏ Hữu Hữu.”
"Nhưng mà, rõ ràng có thật là nhiều người muốn cùng Hữu Hữu ςướק mẹ đấy!"
Hữu Hữu không vui oán giận.
Chính là Tiểu Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết cũng vậy.
Thậm chí còn có Cố Tinh Trạch, cũng có ý nghĩ đó đối với mẹ.
Cậu rất bất an.
Một mặt lý trí cho rằng, bên cạnh mẹ dù sao cũng nên xuất hiện một người, làm bạn một đời với mẹ.
Nhưng có một mặt lại ấu trĩ cho rằng, mẹ có cậu là đủ rồi, mẹ muốn cái gì, cậu có thể cho mẹ cái đó, như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao?
Cực kỳ mâu thuẫn.
Cậu không học được hào hiệp buông tay, trơ mắt mà nhìn mẹ tập trung vào ôm ấp người khác.
Loại ý nghĩ này, có phải là bệnh trạng không?
Trong lòng Hữu Hữu hoàn toàn lo lắng.
Có lúc cậu cảm thấy, ý muốn sở hữu của mình mãnh liệt quá đáng.
Biết rõ loại ý nghĩ này là không lý trí, không hiện thực, nhưng cậu luôn không khống chế được chính mình.
Có phần xoắn xuýt.
Mẹ là người thân của cậu, cậu có thể cho mẹ tình yêu thương, nhưng không thể cho mẹ người yêu.
Cậu không nên ích kỷ như thế.
Như vậy, không thể nghi ngờ là bắt cóc.
Vân Thiên Hữu xoay người, nặng nề cầm lại con dao, chậm rãi cắt miếng thịt.
Nhưng mà trong đầu vẫn cứ bướng bỉnh cân nhắc vấn đề này.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, ngơ ngơ ngác ngác.
Tâm tư hỗn loạn, nhất thời cậu không có chú ý tới động tác trên tay, sơ sẩy một cái, không cẩn thận cắt trúng ngón tay.
Hữu Hữu vẫn cứ chìm đắm trong suy nghĩ, cậu căn bản không chú ý tới đau nhức truyền đến trên đầu ngón tay.
Chờ cậu lấy lại tinh thần, cúi đầu, trên cái thớt gỗ đã nhuộm đỏ một mảnh.
Nhận ra đau nhói từ ngón tay, cậu lúng túng nhìn đầu ngón tay, máu đã chảy từ lâu.
Vân Thiên Hữu hơi giương bờ môi, vẫn không nói một câu.
Cũng không cảm thấy đau nhiều.
Vân Thi Thi hơi kinh ngạc, vội vã nắm lấy tay của cậu nhìn kỹ, cũng may vết thương không sâu, chỉ là một vết cắt nhợt nhạt, thay cậu xử lý vết thương, lấy băng keo tới, băng bó vết thương cho cậu.
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?" Vân Thi Thi nhíu mày hỏi.
Hữu Hữu ngớ người, lắc lắc đầu.
Lúc nãy cậu không tập trung là vì đang suy nghĩ, nên không chú ý.
"Trước tiên con lên ghế salông ngồi đi, còn lại giao cho mẹ là được rồi!" Vân Thi Thi nói, ôm Hữu Hữu ngồi vào trên ghế salông.
Hữu Hữu mím mím môi, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vân Thi Thi trở lại trong phòng bếp, Hữu Hữu đã làm hơn một nửa, tất cả thức ăn đều đã cắt sẵn, phân loại chỉnh tề ở trong chậu, có cậu làm nền, công tác còn lại liền rất thuận lợi, chỉ chốc lát sau, đã hoàn thành toàn bộ.
Bưng món ăn bày lên bàn, Hữu Hữu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn phong phú, khóe miệng hạnh phúc giương lên.
Trên người Vân Thi Thi buộc cái tạp dề con gấu nhỏ đồng nhất kiểu dáng với Vân Thiên Hữu.
Đó chính là do Hữu Hữu tự mình chọn.
Cậu đặc biệt yêu thích hình vẽ đó.
Vân Thi Thi vừa ngồi xuống bàn ăn, chuông cửa bỗng nhiên reo lên.
Hai mẹ con cổ quái liếc mắt nhìn nhau: "Sẽ là ai nha?"
Cha sao?
Mấy ngày trước vội vàng chạy về nhà tham gia tang lễ, nói phải nửa tháng mới có thể trở về, bây giờ vẫn còn sớm đã về rồi sao?
Vân Thi Thi đứng dậy, đi tới cửa, vừa mới mở cửa, thì thấy có một cái đầu nhỏ đáng yêu.
Chỉ thấy đầu tiên Tiểu Dịch Thần lộ cái đầu đi vào, như là đang tìm hiểu tình huống thế nào, vừa ngẩng đầu, chính diện ***ng phải Vân Thi Thi đang kinh ngạc đứng ở cửa.
"...” Cậu há miệng, muốn gọi một tiếng "Mẹ", nhưng tính cách cậu từ trước đến giờ đều trầm lặng, kiểu khá là thẹn thùng, sẽ không tỏ ra mình là bảo bối, cũng sẽ không giả vờ đáng yêu, đợi cả buổi cũng không chịu há miệng nói ra một chữ.
Tiểu Dịch Thần không khỏi có chút quẫn bách, rõ ràng cậu đã chuẩn bị tư tưởng để nói chuyện mà.
Mặc dù cậu chưa từng nói ra một âm tiết, nhưng khẩu hình môi mở ra đóng lại, rõ ràng là đang gọi "Mẹ".
Vân Thi Thi đều nhìn thấy.
Cô không khỏi bật cười, đứa bé này còn rất thẹn thùng!
Bánh bao nhỏ đột nhiên đến thăm, trong lòng có chút bất ngờ, hơi kinh ngạc, hơn thế chính là mừng rỡ: "Tại sao lại là con?"
Vân Thiên Hữu nghe thấy động tĩnh, không khỏi tò mò quay đầu lại liếc mắt một cái, vừa thấy là Tiểu Dịch Thần, vốn dĩ trên mặt là lúm đồng tiền thỏa mãn, hơi nhạt đi mấy phần.
Tại sao lại là cậu ta?
Mộ Dịch Thần!
Tại sao cậu ta lại đến đây chứ?
Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn đi vào, phía sau, Mộ Nhã Triết cũng theo sát bước vào.
Người đàn ông nào đó nói năng hùng hồn: "Vốn là muốn dẫn Tiểu Dịch Thần đi tham gia lớp kịch bản, có tin tức nói quay phim hôm nay sớm kết thúc.”
Ý tại ngôn ngoại: Cho nên, dẫn theo con trai đến ăn chực cơm.
Hữu Hữu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai cha con này, đến chực cơm thật trắng trợn!
Không biết xấu hổ!
Thấy Mộ Nhã Triết cả người thoải mái, hệ thống internet của Mộ thị đã sửa chữa xong rồi?
Xem ra, lần trước cậu ra tay quá nhẹ, mới mấy ngày ngắn ngủi, đã sữa chữa được rồi, lần sau, cậu sẽ không nương tay như thế đâu!
Vừa nghĩ tới lần trước Mộ Nhã Triết uy hiếp cậu, vẻ mặt xấu bụng kia, Vân Thiên Hữu liền tàn nhẫn mà cắn vào chiếc đũa, tâm tình không thích đến mức tận cùng.
Mộ Nhã Triết vừa vào cửa, đầu tiên là nhìn về phía Vân Thiên Hữu, như là đang khiêu khích, anh hơi nhíu đôi mày thanh tú, bất thình lình nói một câu: "Một ngày.”
Khoảng cách các dòng trong lời nói, lộ ra ý vị khiêu khích mười phần.
Đầu óc Vân Thi Thi cùng Mộ Dịch Thần đều mơ hồ, hiển nhiên không biết tại sao anh lại đột ngột nói ra câu này, có ý gì.
Nhưng mà Vân Thiên Hữu nghe hiểu.
Một ngày, một ngày liền sửa được rồi.
Đây là đang gây hấn với cậu à.
Tốt.
Người đàn ông này đang thỏa hiệp chiến tranh với cậu sao?
Đã như vậy, quay đầu lại cậu sẽ phá hoại mạng lưới Mộ thị, nhìn anh làm sao bây giờ!
Mộ Nhã Triết liếc mắt như xem thấu cả tâm tư của cậu, tà mị nở nụ cười, ánh mắt không tiếng động gây hấn với cậu: Thử một chút xem!
Hai cha con đối diện, ánh mắt đối lập ở giữa không trung, trong nháy mắt, trong không khí tia lửa văng gắp nơi, tràn ngập khói thuốc S***g.
Hơi thở hai người đều mạnh mẽ đến mức khó mà tin nổi.
Trong lúc vô hình, hơi thở dọa người kia trong nháy mắt lan tràn đến mỗi góc trong phòng khách.
Dù là Vân Thi Thi, cũng có thể cảm nhận được khói thuốc S***g tràn ngập giữa hai cha con, không hề có một tiếng động đáp trả nhau.
Quá khủng pố.
Vân Thi Thi mừng rỡ trong lòng, nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đến, biết đây là Mộ Nhã Triết nghe theo một ngày kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc