Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 338

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Quá nhiều cảnh quay bị tổn thất, Lâm Phượng Thiên lại căng thẳng sắp xếp quay lại những đoạn mới.
Ngày này.
Người dựng phim đang vội vàng điều chỉnh độ sáng.
Nhan Băng Thanh vô ý đi ngang qua, đi đến tiến vào, sắc mặt không thay đổi sau lưng anh ta, nhìn anh ta chỉnh sửa, thuận tiện, cũng muốn nhìn xem mình biểu hiện trong cảnh thế nào.
Cô ta rất tự tin với kĩ thuật biểu diễn của mình.
Nhưng mà không xem, không biết.
Vừa thấy, phát hiện cảnh quay của cô ta ít đi rất nhiều, Nhan Băng Thanh chợt ngẩn ra.
Rất nhiều cảnh, lúc chỉnh sửa, cắt hết cảnh của cô ta và rất nhiều vai phụ.
Theo đạo lý, tuy cô ta không phải nhân vật chính, trong bộ phim này, cũng là nhân vật vô cùng quan trọng.
Cảnh của cô ta, không ít hơn Vân Thi Thi bao nhiêu.
Nhưng cắt nối biên tập lại, cảnh của cô ta đã ít đi một nửa.
Có rất nhiều cảnh cô ta đối diễn với Vân Thi Thi, cả cảnh quay đều chỉ quay Vân Thi Thi, mà cảnh cho cô ta, vô cùng ít ỏi.
Có rất nhiều phân đoạn quan trọng, cảnh diễn của cô ta cũng nằm trong số đó, nhưng lại chỉ quay lướt qua.
Rõ ràng là phân diễn rất quan trọng, nhưng cả cảnh đều chỉ quay Vân Thi Thi...
Trong lòng cô ta tính toán một cái, cảnh của Vân Thi Thi vậy mà chiếm mất 70%!
Nhan Băng Thanh càng xem càng giận, trong lòng phẫn nộ sắp vặn vẹo!
Có tức giận, lại không chỗ tiết ra, Nhan Băng Thanh hung tợn nắm chặt quả đấm, móng tay bén nhọn, cắm vào lòng bàn tay, đâm rách da.
Cô ta gắt gao cắn môi, xoay người, đi mất.
Đi được không bao lâu, Nhan Băng Thanh khẩn trương phái một trợ lý tới hỏi thăm rồi.
Biên tập cũng đã làm gần xong, trợ lý đưa nước đá giải nhiệt tới, cũng không có tự báo tên họ, mà rất tùy ý dẫn chuyện về đề tài này.
"Sư phụ, những cảnh quay này có phải đều đã đã cắt nối biên tập xong không?"
Biên tập đang cảm kích sự chu đáo của cô ta, giờ phút này, công việc đã xong, cũng có thời gian nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm với cô ta: "Chưa có cắt nối biên tập xong đâu, chỉ lựa chọn cảnh, hậu kỳ vẫn còn cắt nối biên tập một lần nữa.”
"Tôi mới vừa nhìn sơ qua, phát hiện cảnh của Vân Thi Thi rấtnhiều.”
"À... Đây đều là đạo diễn Lâm chọn.” Biên tập lập lờ nước đôi nói.
Trợ lý kia đã đi theo Nhan Băng Thanh nhiều năm, cũng là người thạo đời, vì thế lại nói chuyện tào lao một trận, triệt để đánh hạ lòng cảnh giác của anh ta, thình lình tiến vào đề tài:
"Vài cảnh đều là Nhan Băng Thanh đối diễn với Vân Thi Thi, sao đạo diễn Lâm thăm chọn cảnh của Vân Thi Thi, mà cắt hết cảnh của Nhan Băng Thanh vậy?”
Biên tập cũng không cảnh giác thăm dò trong lời nói của cô ta, mà thẳng thắn nói: "Lúc Đạo diễn Lâm chọn những cảnh này, tôi cũng có mặt, là tôi nhìn anh ta tuyển chọn.”
"A...? Có Bát Quái?"
"Tôi nói, sao cô nhiều chuyện như vậy, ở trong tổ phim, đừng hỏi thăm loạn.” Biên tập đốt ***, híp mắt thở ra khói.
Dáng vẻ trợ lý vẫn rất xinh đẹp, cô ta cố gắng làm nũng với anh, Biên tập không chịu nổi, thẳng thắn nói ra: "Đạo diễn Lâm nói, có những cảnh Nhan Băng Thanh quá già, mà còn, một học sinh cấp ba đang trong thời phản nghịch lại bị cô ta diễn như bạch liên hoa* vậy.”
*Bạch Liên Hoa: loại phụ nữ nhu nhược, yếu đuối
"À, là như thế sao...” Trợ lý vừa nghe, vừa nhớ vào lòng.
"Mà còn, cô chưa thấy mấy cảnh Nhan Băng Thanh diễn thôi, tôi còn nhìn không nổi nữa là.”
Biên tập chậm rãi mà nói: "Trước kia tôi đã nghe nói, Nhan Băng Thanh này, là bình hoa lớn, diễn cái gì cũng diễn thành bạch liên hoa, mấu chốt là, người tôi thiết kế là học sinh thời phản nghịch, vậy mà có vài cảnh cô ta chu miệng, mím môi, chắc chắn đạo diễn Lâm phải cắt rồi.”
"Đúng là, dầu gì Nhan Băng Thanh cũng là tai to mặt lớn mà.”
"Chuyện xấu tai to mặt lớn thì có.” Biên tập dụi tắt ***, không khỏi trêu chọc: "Cô ta còn không phải có chỗ dựa là tổ quan hệ xã hội sao! Đề tài tuyên truyền, ςướק đoạt hào quang, thủ đoạn nói không hết! Khuôn mặt của cô ta, cũng là xinh đẹp hiếm có! Lại không diễn được, rõ ràng là tự làm tự chịu. Thêm nữa cô ta không có tài năng làm diễn viên, còn thích tự thay đổi kịch bản, nếu không phải hậu trường của Nhan Băng Thanh cứng rắn, nhảy vào tổ phim, đạo diễn Lâm không đá ra được, thì đạo diễn Lâm chọn nhân vật thế nào cũng không chọn tới cô ta!"
"Vậy Vân Thi Thi thì sao?" Trợ lý kia nghe xong, cũng căm giận bất bình cho nghệ sĩ nhà mình.
Một lòng muốn bắt lấy khuyết điểm của Vân Thi Thi.
Biên tập nghe vậy, nháy mắt ra hiệu với cô ta: "Cô không biết, hiện tại Vân Thi Thi trong tổ phim, là nữ thần, không thể nhắc loạn!"
"Sao không thể nhắc loạn? Coi mình như thứ gì chứ? Chẳng qua là người mới mà thôi, sao lại không thể nói?" Trợ lý không cam lòng cười lạnh.
"Việc này cô không hiểu! Vân Thi Thi người ta, cũng có chút bối cảnh, tôi theo đạo diễn Lâm chín năm, lại chưa thấy đạo diễn Lâm chăm sóc diễn viên nào như thế. Cô nhìn Cố Tinh Trạch, lúc trước lần đầu tiên đóng phim của đạo diễn Lâm, còn không phải bị anh ấy mắng máu chó đầy đầu! Vân Thi Thi thì khác, đương nhiên, người mới này biết diễn xuất, có thực lực, nhan sắc cũng hơn Nhan Băng Thanh, trong mắt đạo diễn Lâm, chắc chắn là bảo bối!"
"Vậy anh cảm thấy được, so sánh Nhan Băng và Vân Thi Thi thì thế nào?"
Biên tập khinh miệt cười, chẳng muốn đánh giá nhiều, chỉ phun ra cha chữ hỏi lại cô: "Có thể so sánh sao?"
"...”
...
Trợ lý quay về phòng nghỉ, một năm một mười báo cáo lại tin tức, còn thêm mắm thêm muối nói cho Nhan Băng Thanh.
Nhan Băng Thanh tức giận đến lật bàn tại chỗ.
Hơi quá đáng!
Cái gì là Bạch Liên hoa?!
Cái gì là bình hoa không biết diễn xuất?
Cái gì mà cô ta với Vân Thi Thi, có thể so sánh sao?
Không khỏi hơi quá đáng!
Nhan Băng Thanh giận đến sắc mặt âm trầm xanh mét, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Vân Thi Thi, xét nát người phụ nữ đê tiện đó!
Đỡ phải cả ngày tại làm chướng mắt cô ta!
Mới ra nghề có thể đóng phim của Lâm Phượng Thiên, còn là nữ chính, rất tự hào sao?
Để cho cô ta hận không chỉ là những chuyện này.
Vân Thi Thi này, cuối cùng là đạp phải vận cứt chó gì, có thể được Lâm Phượng Thiên nâng như vậy thì không nói, ngay cả người đại diện vàng như Tần Chu, cũng đã thuộc về danh nghĩa của cô.
Hai ngày nay, trên Microblogging nhấc lên vô số chuyện ngoài lề của Vân Thi Thi tại studio.
Hiện trường Vân Thi Thi ngoài lề, toàn thân váy đồng phục đã chiếm lấy vị trí hạng nhất trong danh mục tìm kiếm.
Dùng một câu kinh điển để miêu tả, Vân Thi Thi đóng Doãn Hạ Thuần, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của người hâm mộ nguyên tác.
Ngay cả tác giả tiểu thuyết, cũng phát biểu: Đây là Doãn Hạ Thuần trong cảm nhận của tôi, thanh xuân vô địch.
Tần Chu lại dùng tài nguyên trong tay, hợp tác với vài tòa soạn, trắng trợn tạo ra thanh thế cho Vân Thi Thi.
Trong các bài viết, ca ngợi Vân Thi Thi, vẫn còn không quên giẫm lên cô ta và Dương Mị, giẫm lên họ mà tiến lên.
Tần Chu này, năng lực đóng gói hạng nhất, thủ đoạn tạo thanh thế hạng nhất.
Mặc dù đoàn đội quan hệ xã hội sau lưng Nhan Băng Thanh không cam lòng yếu thế, cũng phát bài viết giẫm ngược lại, nhưng căn bản không chịu nổi bài viết đầu đề tràn đầy trời đất của Tần Chu.
Vì sao?
Đơn giản là vì Tần Chu cơ hồ có mối quan hệ với mỗi tòa soạn lớn.
Tài nguyên Cố Tinh Trạch ra nghề mười năm tích lũy được lúc trước, hiện giờ cơ hồ đập hết lên người Vân Thi Thi.
Thật là hào phóng.
Khiến bao nhiêu người ghen tị đỏ mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc