Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 336

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chỉ cần cậu ăn xong mà không bị ngộ độc, thì cứ món gì mẹ tự làm, cậu đều thích!
Vân Thi Thi làm một phần cho Mộ Nhã Triết, người đàn ông này ngồi vào bàn, cũng nếm thử một miếng.
Cau mày.
Tay nghề của cô hoàn toàn làm anh kinh ngạc.
Bỏ muối hơi nhiều, cổ họng có chút mặn chát.
Tay nghề quá thấp!
Anh không hề biết, lần ăn trước đó, chính là trình độ cao nhất của cô từ trước đến nay!
Vân Thi Thi thấy anh nhăn mày, sốt sắng hỏi: “Sao thế? Mùi vị không ngon à?”
Mộ Nhã Triết thả đũa xuống, há miệng, đang định đưa ra đánh giá, lại cảm giác được ánh mắt cảnh cáo như kim đâm ghim sâu vào người anh.
Anh đưa mắt nhìn sang, liền trông thấy Vân Thiên Hữu đang nắm chặt chiếc đũa, ánh mắt sắc bén như *** vào người anh, ánh mắt cảnh cáo kia, như đang cảnh cáo anh, chỉ được khen năm sao, không có chuyện thấp hơn!
Làm được thì làm, không làm được thì đừng có phí lời.
Nếu anh đánh giá thấp tô mì này, chắc chắn, một giây sau, dưới cơn nóng giận, câu sẽ đánh tan xác tổng bộ của nhà họ Mộ.
Quả thực là cuồng mẹ quá rồi...
Trong tầm mắt đóng băng của Vân Thiên Hữu, Mộ Nhã Triết hắng giọng một cái, đành phải trái lương tâm mà khen: “Ừ, mùi vị ngon lắm!”
Vân Thiên Hữu lúc này mới thỏa mãn.
Vân Thi Thi nghe vậy, vui mừng nhướng mày: “Thật vậy à?”
“Thật sự...Ăn rất ngon.”
Vân Thiên Hữu nói: “Mẹ tôi có trình độ của đầu bếp năm sao đó nha!”
Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật.
Vuốt ௱ô** ngựa cũng quá rồi đấy
Nếu đây mà là trình độ của bếp trưởng năm sao thì mấy khách sạn nhà họ Mộ cũng phải đóng cửa rồi!
Vân Thiên Hữu thấy sắc mặt khác lạ của anh, tầm nhìn đóng băng lại, như mũi tên đâm trúng người anh.
Giống như đang hỏi: Sao vậy, không phục à?
Phục.
...
Mộ Nhã Triết quyết tâm, khẽ cắn răng, cố gắng ăn hết tô mì một cách sạch sẽ.
Lại nhìn Vân Thiên Hữu, yên lặng, cụp mắt, không kể là tư thế hay là động tác, đều vô cùng tao nhã, nhanh như như một quý tộc đầy lịch thiệp, giống như cậu không phải đang ăn một tô mì nước của nhà mà như đang đặt mình trong một phòng cơm cao cấp kiểu Tây.
Khí chất quý tộc này, sinh ra đã có.
Ăn một tô mì mà cũng quý tộc được, thật không phải người bình thường.
Vân Thi Thi thấy Mộ Nhã Triết uống hết cả nước mì, trong lòng hứng khởi: “Mùi vị rất ngon đúng không?”
“Rất ngon.” Mộ Nhã Triết đành phải trái với lương tâm mà ca ngợi.
Nói xong, anh lấy chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau miệng.
“Ở nhà chúng ta, chỉ có tay nghề của Hữu Hữu là tốt nhất. Lần sau nếu có cơ hội, anh hãy nếm thử.”
Hữu Hữu lập tức nói: “Hữu Hữu chỉ cho mẹ cách làm cơm nha!”
Dứt lời, ném cho Mộ Nhã Triết một ánh mắt rất xem thường.
Dường như đang nói: Đừng có mà mơ, tôi chỉ cho mẹ tôi làm thôi, chú không có cửa.
Đứa bé này...
Quá bất công.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết biểu thị kháng nghị.
Vân Thiên Hữu không thừa nhận ánh mắt kháng nghị đó, không chấp nhận, không chấp hành.
Kháng nghị không có hiệu lực!
Hai người này, mắt không ngừng nhìn vào đối phương, không hề nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt trao đổi.
Vân Thi Thi nhìn bọn họ từ đầu tới cuối, đầu óc có chút mơ hồ.
Cô không hiểu hai người này đang làm cái gì.
Hay là, hai cha con trao đổi ngầm.
Trải qua chuyện này, Vân Thiên Hữu ảo não ý thức được, bản thân ăn thiệt thòi rất lớn.
Lại bị người đàn ông này nắm mũi dẫn đi rồi!
Ngày hôm sau, khi Mộ Nhã Triết đến công ty, chợt phát hiện bầu không khí trong công ty có cái gì đó không đúng cho lắm.
Mẫn Vũ khẩn trương đứng lên đón, mồ hôi lạnh ướt lưng nhìn về phía anh báo cáo: "Tổng giám đốc Một, hệ thống internet nội bộ công ty chúng ta bị hacker công kích, tê liệt rồi..."
"Tê liệt?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, hoài nghi nói: "Tường lửa phòng hộ sao có thể tê liệt chứ? Bộ phận kỹ thuật có xử lý chưa?"
"Hacker này, hình như... rất tài năng. Ừm... Người của bộ phận kỹ thuật đang sứt đầu mẻ trán tìm mọi cách để sửa chửa."
"Lỗ hổng?"
Anh đi vào văn phòng, mở máy tính lên, máy tính của anh nối trực tiếp với máy chính của hệ thống nội bộ công ty, dù hacker này có bản lãnh như trời, chiếc máy tính này hẳn là không rơi vào tay giặc!
Nhưng một giây sau, anh đã bị hiện thực hung hăng tát một cái.
Chỉ thấy trên màn hình, một cửa sổ chương trình bỗng nhiên nhảy ra, một khúc nhạc mạnh mẽ nhất thời vang vọng trong cả phòng làm việc.
UptownFunk?
Chỉ thấy trong màn hình, phối hợp với âm nhạc, vô số con gà đang lắc lắc ௱ô** khiêu vũ trên màn hình, trên đỉnh đầu của chúng có mấy chữ đang bay lên chậm rì.
"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!"
Ngay sau đó, là một giọng nói cười nhạo.
"Ha ha ha - - "
Sắc mặt Mộ Nhã Triết xanh mét trong một chớp mắt.
Anh hơi hơi ngửa người ra sau, vuốt cằm dưới trơn bóng.
Không cần nghĩ cũng biết, tất cả những điều này là kiệt tác của ai!
Trên màn hình, mấy con gà kiêu ngạo đang không ngừng vẫy khăn lụa xoay người vặn vẹo nhảy múa: "Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc..."
...
Vân Thi Thi nhận được điện thoại của Lâm Phượng Thiên, lúc đầu, cô nhìn thấy trên màn hình hiện tên Lâm Phượng Thiên, khó tránh khỏi có phần chột dạ.
Lần trước bởi vì Mộ Nhã Triết, tổ phim bị hư hao vài thiết bị, nhất định đã tổn thất nặng nề.
Cũng không biết đạo diễn Lâm có trách cô không.
Dù sao nguyên nhân mọi chuyện là do cô, cô thật sự rất áy náy.
Ôm tâm trạng bất an, Vân Thi Thi nhận điện thoại, giọng nói vừa H**g phấn vừa kích động của Lâm Phượng Thiên truyền đến từ bên kia điện thoại: "Thi Thi, cô là nữ thần của tôi!"
"..." Vân Thi Thi mờ mịt.
"Có ý gì chứ, đạo diễn Lâm, tôi không rõ lắm."
"Cô không biết sao?"
Lâm Phượng Thiên khó hiểu, nhanh chóng thuật lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Hóa ra, lúc ấy, Mộ Nhã Triết giận dữ, hạ lệnh bắt ngừng phim 《 Quả Trám 》, buộc phải đình chỉ quay phim.
Tất cả phim ảnh cũng bị tịch thu hết.
Tổ phim hư hao là mấy thiết bị tốt, cuộn phim bên trong cũng chưa kịp lấy ra.
Quả thực khiến Lâm Phượng Thiên hậm hực đến vài giờ.
Mấy thiết bị hư hao cũng coi như xong, chỉ là mấy cảnh trong trường học, đến lúc đó quay lại, cũng không tính là chuyện lớn gì.
Chuyện làm anh ta uể oải là, cảnh diễn trong phòng học âm nhạc ngày đó, quả thực hoàn mỹ đến không chê vào đâu được!
Khiến người ta H**g phấn.
Nếu có thể giữ lại đoạn này, dù cho anh ta chịu thêm vài quả đấm, cũng không thấy đau chút nào.
Hiện giờ, tổ phim bị cấm, phim bị tịch thu, Lâm Phượng Thiên không biết tìm ai khóc.
Nhưng mà, ngay đêm qua, Mộ Nhã Triết gỡ lệnh cấm của anh ta, nói với anh ta, tổ phim có thể quay chụp bình thường.
Thiết bị hư hao, tập đoàn Hoàn Vũ sẽ phân phát xuống cho anh ta lần nữa.
Không chỉ có vậy, cảnh diễn trong phòng học âm nhạc kia, cũng được trả lại cho anh ta.
Tất cả, giống như trở lại quỹ đạo ban đầu.
Như thế, Vân Thi Thi thì sao?
Từ sau khi anh ta biết Vân Thi Thi là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, suy nghĩ về Vân Thi Thi đã đổi mới rồi.
Mộ Nhã Triết, người thừa kế tập đoàn tài chính Đế Thăng, chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ, quyền thế che trời.
Trong Làng Giải Trí, có ngôi sao nữ nào không nghĩ muốn bò lên vị kim chủ này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc