Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 333

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đã thấy ánh mắt của Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng dừng ở trên người cậu nhóc.
Hiển nhiên, anh đã hiểu lúc nãy cậu nhóc làm gì.
Đứa con trai này của anh, thậm chí còn ghê gớm hơn so với tưởng tượng của anh.
Có thể dễ dàng không cần tốn sức phá vỡ phòng thủ của Lầu Năm Góc?
Đúng là hậu sinh khả úy*!
*Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường.
Hai cha con trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tuyệt đối giữ kín như bưng.
Vân Thi Thi nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
“Thật sự thật sự! Mẹ, Hữu Hữu đi chơi game thật mà!” Vân Thiên Hữu kêu oan ức đến nỗi méo cả miệng, ánh mắt ngây thơ như chú nai nhỏ Bambi ngọt ngào tấn công cô.
Vân Thi Thi cuối cùng thua trận, nhưng vẫn không nhịn được mà khiển trách: “Chơi game thì cũng phải chú ý đến thời gian! Đã muộn như thế này rồi, mẹ lúc nào mà không muốn con ngủ đúng giờ đúng giấc chứ? Mẹ không ở nhà, con liền làm bừa à?”
Hữu Hữu nghe vậy, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra mẹ tin nhóc.
Ngay lập tức, cậu lộ ngay vẻ mặt đáng yêu điềm đạm: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi! Con không phải là cố ý, con chỉ là chơi ván này hơi lâu, Hữu Hữu lần sau sẽ không như vậy!”
“Không có lần sau!”
Vân Thi Thi quở trách nói.
Hữu Hữu lập tức gật đầu lia lịa, khẩn cầu ngay: “Mẹ à, Hữu Hữu đói quá, mẹ nấu mì cho Hữu Hữu ăn được không?”
Vừa nói, cậu vừa tội nghiệp níu lấy góc áo Vân Thi Thi làm nũng.
“Thật là không có cách nào trách con.” Vân Thi Thi mềm lòng: “Mẹ đi nấu mì cho con, con dọn dẹp phòng sách đi, ăn xong rồi ngủ!”
“Dạ!”
Vân Thiên Hữu lập tức hô to vạn tuế, vỗ tay, cười rất vui vẻ.
Vân Thi Thi thật bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cậu, rồi ra khỏi phòng sách, đi nấu mì.
Còn lại hai cha con đứng trong phòng sách, khuôn mặt giống nhau như đúc.
Biểu cảm ngọt ngào đáng yêu trên mặt Vân Hữu Hữu lập tức biến mất, cậu lạnh lùng nhìn về phía Mộ Nhã Triết, vẻ mặt không hề thân thiện chút nào mà chất vấn: “Mộ Nhã Triết, tại sao chú lại đến đây?”
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn về phía cậu: “Nhóc con vô ơn!”
“…?” Vân Thiên Hữu nhíu mày, không hiểu anh đang nói cái gì.
Mộ Ngã Triết nở nụ cười tà mị, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Vừa nãy lúc con nói dối mẹ, cha có lòng tốt nên không vạch trần con. Mẹ con vừa đi, còn liền tỏ thái độ này với cha?”
“Hừ. Tôi không có nó dối! Tôi chỉ đi chơi game thôi!”
Phá vỡ phòng thủ Lầu Năm Góc, đối với cậu mà nói, chỉ là một trò chơi cấp thấp mà thôi, thậm chí còn chẳng có chút khiêu chiến nào cả.
Cậu cũng không hề nói dối mẹ mà.
Cậu là đứa cậu ngoan!
Vân Thiên Hữu tự nhận không thẹn với lương tâm.
“Ừm! Chỉ là chơi game thôi.” Mộ Nhã Triết gật gù.
Chỉ là trò chơi này, những cao thủ hacker lão làng cũng không làm được.
“Phá vỡ phòng thủ của Lầu Năm Góc, thật làm cho cha nhìn con với cặp mắt khác xưa đấy.” Mộ Nhã Triết nhìn cậu: “Con dùng thuốc súng?”
Sắc mặt Vân Thiên Hữu bỗng dưng âm trầm lại.
Người đàn ông này so với trí tưởng tượng của cậu thì càng lợi hại hơn, vậy mà có thể hiểu được.
“Chú...”
“Lĩnh vực đường hàng không của Bắc Mỹ và Đông Á, cũng thuộc quyền quản lý của con?”
“...”
Vân Thiên Hữu hoàn toàn không nói gì được nữa.
Người cha này của nhóc, cũng không phải là một nhân vật tầm thường.
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ con ngốc nghếch, xem không hiểu những thứ này, nhưng cha nhìn liền hiểu.”
“Mẹ của tôi không ngốc nghếch!” Vân Thiên Hữu nghe vậy, có chút tức giận mà lườm anh một cái, kêu lên một tiếng bác bỏ: “Không cho chú nói xấu mẹ tôi!”
“Hay lắm!”
Mộ Nhã Triết vui vẻ đáp ứng: “Vậy con kêu một tiếng “cha” được không?”
“Vậy con kêu một tiếng “cha” có được không?”
Mộ Nhã Triết nhìn cậu, khóe môi phảng phất nét cười.
Ánh mắt Vân Thiên Hữu biến đổi, biểu cảm trên mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Muốn nhóc gọi người đàn ông này là “cha”?
Trong mắt Hữu Hữu lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Để tôi kêu chú là cha? Hừ, nằm mơ đi!”
Hữu Hữu kiêu ngạo quệt miệng, giương đầu nhỏ lên cao, mặt mày mười phần trẻ con.
Người đàn ông này quả thực nghĩ hay lắm!
Muốn cậu gọi là cha, còn chưa lấy được mẹ cậu, đã muốn cậu gọi rồi sao?
Có khả năng à?
Mộ Nhã Triết nhướng mày, gật gật đầu: “Nhóc con mạnh miệng! Thật không gọi?”
“Nghĩ hay lắm.”
Ba chữ, một chút cũng không nể mặt mà thẳng thừng bác bỏ.
Vân Thiên Hữu không chút nào nể mặt anh, lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dáng vẻ dường như rất buồn phiền: “Cái này...Cha không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói chuyện của con cho mẹ con nghe.”
“Chuyện của tôi?”
Chuyện gì của cậu?
Vân Thiên Hữu có chút cảnh giác, híp híp mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Chú nói mấy lời này có ý gì?”
Mộ Nhã Triết từng bước dụ dỗ: “Nhóc con, con thử đoán xem, nếu để mẹ con biết con là ông chủ của công ty Nhạc Trí, thì sẽ như thế nào?”
Lông mày đẹp đẽ của Vân Thiên Hữu chau lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng dưng phản ứng lại, lập tức liếc xéo anh một cách lạnh lùng, hừ một tiếng, nghi vấn: “Chú đang uy Hi*p tôi?”
“Ừ.” Mộ Nhã Triết thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Khóe mắt của vân Thiên Hữu giật giật liên tục, đùa cợt nói: “Mộ Nhã Triết, chú thậm chí còn vô liêm sỉ đến mức này nữa sao?”
Người đàn ông nào đó đàng hoàng trịnh trọng, càng vô liêm sỉ gật gù: "Ừm, dám, có muốn thử một chút hay không?"
“...” Vân Thiên Hữu run lên.
Người đàn ông này, thực sự rất là vô liêm sỉ?
So với trong tưởng tượng của cậu thì còn vô liêm sỉ hơn.
Sự uy Hi*p của anh, Hữu Hữu không đoái hoài đến, chỉ cười lạnh: “Mộ Nhã Triết, chú cho rằng bằng cái này thì có thể uy Hi*p được tôi? Chuyện liên quan đến thân phận của tôi, sớm muộn gì tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với mẹ! Chỉ là chuyện sớm muộn, chú không uy Hi*p được tôi đâu.”
“Ồ? Thật không?”
Mộ Nhã Triết liếc xéo cậu, âm cuối cố tình kéo dài, bánh bao nhỏ nghe xong, liền phát hiện trong mắt người đàn ông lóe sự gian xảo.
Trong lòng bất thình lình run rẩy.
Càng bị nụ cười của người đàn ông này làm cho có chút chột dạ!
Khóe mắt Mộ Nhã Triết nheo lên ý cười, gương mặt đẹp trai bắt nạt đứa trẻ chậm rãi đi lên phía trước, nở nụ cười tà nịnh, môi mỏng bất thình lình nói ra một câu: “Vậy con đoán xem, một khi mẹ con biết con chơi súng đạn, làm hacker, buôn lậu, buôn bán dầu mỏ thì sẽ như thế nào?”
Mỗi một chữ, đều làm cho Vân Thiên Hữu nghe xong mà hãi hùng khi*p vía.
Con ngươi trong veo của cậu không khỏi trợn to, khó có thể tin mà nhìn anh.
Trên mặt Mộ Nhã triết nở nụ cười phúc hắc mà lại có chút cân nhắc, giờ phút này, ở trong mắt cậu, thật là chói mắt.
“...” Hữu Hữu hoàn toàn không nói được gì nữa.
Người đàn ông này...
Trong tay rốt cuộc nắm bao nhiêu nhược điểm của cậu?
Làm sao ông ta biết được?
Hữu Hữu có chút hoài nghi mà đánh giá anh, cảnh giác, không thiếu cả ngờ vực.
Người đàn ông này rõ ràng đã ẩn giấu thân phận rất tốt.
Người đàn ông này đến tột cùng làm sao biết được thân phận của cậu?
“Con muốn hỏi cha làm sao biết đúng không?” Mộ Nhã Triết dường như nhìn thấu tâm tư của cậu.
Vân Thiên Hữu mím môi thật chặt, không hề nói một câu nào.
Mộ Nhã Triết có hứng thú véo gò má phúng phính của đứa cậu nhà anh, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười thâm thúy, cố tình chọc giận nhóc: “Không nói cho con biết đâu.”
“...” Vân Thiên Hữu nghiến răng ken két.
Người đàn ông này quá khó ưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc