Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 332

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo dường như đang giảm ở mức thấp nhất.
Hữu Hữu chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc nhìn số liệu trên màn hình, trên mặt mềm mại non nớt lại đanh lại, trong mắt lộ ra ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Nhưng mà, đột nhiên một lát sau, đột nhiên số liệu trên màn hình chợt đổit thành một đường trên màn hình.
Hữu Hữu nhếch môi, dường như nắm chắc thắng lợi ở trong tay, mười ngón tung bay như múa, không ngừng đánh ký tự ở trên bàn phím.
"Lạch cạch".
Tiếng động đánh bàn phím dường như chưa từng ngừng lại.
Ngoại trừ tiếng đó ra chính là không gian tĩnh mịch.
Cậu nín thở chuyên tâm,ánh mắt sáng như đuốc.
Trong mắt cậu xẹt qua ý đùa cợt.
Ngay sau đó, dường như số liệu muốn hỏng mất, nháy mắt biến thành lộn xộn, ngay sau đó, màn hình dần hiện ra hình ảnh hệ thống trang chủ phòng ngự Lầu Năm Góc của nước Mỹ bị phá hỏng.
Trang đầu, rõ ràng xuất hiện dấu hiệu tượng trưng cho tập đoàn Cự Phong.
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu lập tức rút đi căng thẳng, đột nhiên mỉm cười tao nhã.
"Hừ, muốn đấu với tôi, không biết tự lượng sức mình."
Vân Thiên Hữu tắt giao diện, đẩy bàn phím ra, chậm rãi cầm ly trà bên cạnh lên, tư thái tao nhã uống một ngụm.
Góc phải bên dưới cửa sổ, video Lý Hàn Lâm đang hội nghị không ngừng chớp động.
Vân Thiên Hữu nhấn vào, trên màn hình máy tính hiện ra video, dáng vẻ của Lý Hàn Lâm hiện lên trước camera, trên mặt đều là biểu cảm kinh hách: "Trời ạ! Hữu Hữu, cháu có cần lợi hại như vậy không? Hệ thống phòng ngự Lầu Năm Góc nói phá là phá!"
Ông ta trơ mắt nhìn hình ảnh hệ thống phòng ngự lầu năm bị phá hỏng, đã trợn mắt há hốc mồm.
Năng lực của đứa nhỏ này, mạnh mẽ hơn trong dự đoán của ông.
Phòng ngự Lầu Năm Góc vô cùng nghiêm cẩn.
Nhưng mà vào trong tay Vân Thiên Hữu, ngắn ngủn vài phút đã hoàn toàn phá hủy hệ thống.
Lợi hại như vậy sao?
Nghịch thiên tới như vậy ah?
Sao đứa nhỏ này có lực sát thương đáng sợ như vậy?
Lý Hàn Lâm đã giật mình nói không ra lời.
"A." Vân Thiên Hữu lạnh lùng cười, trong mắt đều là không để ý cùng khinh miệt: "Đối với cháu mà nói, phòng ngự Lầu Năm Góc có cũng như không."
Cũng dám kiểm tra và ngăn cấm tàu hàng của cậu.
Khi nào thì một phòng ngự nho nhỏ cũng có thể xâm nhập hệ thống của cậu hả? Điều động cảng phong tỏa đường hàng không của cậu, lấy thuyền hàng của cậu?
Không thể nghi ngờ chuyện này chính là hành vi vuốt râu hổ.
Từ khi Tổng thống nước Mỹ vừa lên chức, đã làm không ít chuyện ngu xuẩn. Mấy nhân viên quèn đó dám chiêu chọc đến trên đầu cậu?
Tốt lắm, rất tốt!
Nếu bọn họ không hiểu quy củ, cậu cũng không ngại cho bọn họ nhìn sắc mặt.
Giao dịch lần này với cậu rất quan trọng.
Mặc dù thị trường Bắc Mỹ không nằm trong phạm vi quản lý của cậu, nhưng đường biển không này không phải vẫn nằm trong tay cậu sao.
Dám phong tỏa đường của cậu?
Muốn ૮ɦếƭ!
Bọn họ dám làm như thế, cũng đừng trách cậu tâm ngoan thủ lạt.
Lần này cậu phá hủy phòng ngự lầu năm, sợ là nguyên khí đại thương, hất định cần thời gian để phục hồi.
Lý Hàn Lâm nghe khẩu khí kiêu ngạo lạnh lùng của cậu, trong lòng càng bội phục.
Thậm chí anh ấy có chút bắt đầu hoài nghi, có phải gien đứa nhỏ này biến dị rồi hay không.
Người so với người quả nhiên tức ૮ɦếƭ người.
Bây giờ cây viết thư pháp anh ấy còn viết không được.
Đứa nhỏ này đã có thể công phá phòng ngự lầu năm ở trong khoảng thời gian ngắn rồi.
...
Trong lòng Lý Hàn Lâm có chút phát điên, có chút cảm khái vận mệnh bất công.
Đầu Ng'n t của Vân Thiên Hữu gõ gõ ở trên bàn, đang sy nghĩ sâu xa, đột nhiên cảm giác không khí có chút không thích hợp.
Trong màn hình, đột nhiên Lý Hàn Lâm không nói chuyện nữa.
Ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau cậu.
Vân Thiên Hữu bị ánh mắt đăm đăm của anh ấy làm cho có chút sởn gai ốc: “Chú đang nhìn đâu vậy?"
"Mẹ cháu..." Lý Hàn Lâm lăng lăng há miệng thở dốc.
Mẹ?
Trong lòng Vân Thiên Hữu nghi hoặc, theo tầm mắt của anh ấy nhìn lại phía sau, chỉ thấy phía sau cậu vẻ mặt Vân Thi Thi kinh ngạc đứng ở đó, mà đứng ở bên cô là Mộ Nhã Triết có biểu cảm sâu hiểm khó dò.
"Mẹ!"
Hữu Hữu nhất thời bị cảm giác quỷ mị về sự xuất hiện của hai người sợ tới mức hồn bay khỏi thân, trong nháy mắt tim đập chợt hít thở không thông!
Cậu giật mình từ trên ghế thẳng tắp đứng lên, theo bản năng đưa tay gập máy tính lại.
Động tác như "có tật giật mình" của con trai làm cho biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi càng quái lạ.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, ý cười trong mắt dần dần đầy thâm thúy.
"..."
Cậu bị ánh mắt nghi ngờ của Vân Thi Thi làm cho kinh hồn bạt vía.
Mẹ...
Mẹ về khi nào?
Không phải nói phải quay phim một thời gian, không thể về nhà sao. Cậu nhớ ngày cũng phải chiều mai mới về!
Nhưng bây giờ...
Hơn nữa, hai người vào trong phòng sách của cậu khi nào?
Giống như quỷ dị, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sau lưng cậu, còn không nói một câu!
Hữu Hữu vỗ vỗ ***, hù ૮ɦếƭ cục cưng rồi.
Có cần dọa người như vậy không!
Người dọa người sẽ ૮ɦếƭ đó biết không?
Cũng không biết bọn họ bước vào khi nào, nghe đợc lời của cậu được bao nhiêu?
Hữu Hữu lại nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc.
Sao ông ta cũng tới?
"Mẹ, sao mẹ lại về giờ này?"
Hơi thở trên nguời Hữu Hữu vừa rồi giống như một đế vương lạnh lùng, nhất thời hóa thân thành tiểu linh tinh đáng yêu, vươn tay kéo góc áo của Vân Thi Thi, khóe miệng lộ ra ý làm nũng.
Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của cậu, đột nhiên có chút nghi hoặc mở miệng: "Bảo bối, vừa rồi con đang làm gì vậy?"
Vẻ mặt Hữu Hữu có chút khẩn trương giả ngu nói: "Con... con không làm gì hết?"
Vừa cảnh giác nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết.
Đã thấy biểu cảm trên mặt anh chính là đang muốn nói "cha biết con đang làm gì".
Trong lòng cậu run lên.
Mẹ không biết về những thứ đó, bởi vậy tự nhiên xem không hiểu động tác vừa rồi của cậu là gì...
Nhưng Mộ Nhã Triết lại không giống.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng cũng sẽ hiểu một ít lời nói của cậu khi nãy.
Bánh bao nhỏ có chút lo lắng rồi.
Tình huống vừa rồi khẩn trương kịch liệt như vậy cho nên cậu hoàn toàn không có tinh lực chú ý tới mọi chuyện xung quanh, bởi vậy cũng không chú ý tới cửa phòng sach bị mở ra, bọn họ đã bước vào phòng.
Ngay cả tiếng bước chân cũng không chú ý tới.
"Thật sự?"
Vân Thi Thi thấy trên mặt cậu vô cùng chột dạ, có chút hoài nghi: "Mà lúc nãy mẹ có nghe con nói cái gì, "tự tìm đường ૮ɦếƭ" gì đó?"
Hữu Hữu là thiên thần dịu dàng trong lòng cô, là thiên sứ nhỏ, sao có thể nói ra lời hung ác như vậy.
Đại não của Hữu Hữu nhất thời không kịp phản ứng.
Sau khi nghĩ cẩn thận, cậu lập tức giải thích nói: "Không có! Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung! Hữu Hữu chơi trò chơi thôi!"
"Trò chơi gì?"
"Red Alert thôi!"
Hữu Hữu giải thích nói: "Trò chơi chiến lược đánh trận."
"Vậy con nói Lầu Năm Góc gì đó..."
"Trò chơi này chính là phải chiếm lĩnh Lầu Năm Góc, mới có thể thắng lợi." Hữu Hữu đổ mồ hôi lạnh giải thích.
Vừa lén quan sát vẻ mặt của Mộ Nhã Triết.
Mẹ xem không hiểu, nhưng người đàn ông này lại chưa hẳn xem không hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc