Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 331

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Vân Tích bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đó là bởi vì, chuyện của dì Giang là chuyện đau đớn nhất trong lòng anh ta, cho nên, anh ta ít nhắc đến chuyện của dì Giang."
Tống Ân Nhã trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh, anh có hình của dì Giang không?"
"... Em muốn làm gì?"
"Tò mò thôi! Em chưa từng gặp dì Giang, nghe anh nói như vậy, em cũng muốn biết mình giống dì ấy đến cỡ nào?"
Tống Ân Nhã đương nhiên nói.
Tống Vân Tích từ trong album lấy ra một tấm hình.
Đó là tấm hình duy nhất của hai chị em Giang Khởi Mộng và Giang Ý chụp chung.
Tống Ân Nhã vừa thấy, quả nhiên, khuôn mặt của cô ta rất giống dì Giang.
Nếu để cho người khác xem, sẽ cho rằng cô là con gái của Giang Ý San.
Tống Ân Nhã nhìn chằm chằm tấm hình đến xuất thần.
Thì ra anh Mộ yêu thương cô như vậy, chỉ vì khuôn mặt cô giống dì Giang thôi sao?
Tống Ân Nhã nhìn tấm hình, không nhịn được xoa gò má của mình, đột nhiên khóe miệng nhếch lên độ cung thật sâu.
Cô ta và dì Giang giống nhau như vậy, có phải cũng có nghĩa anh Mộ sẽ không chán ghét cô ta!
Như vậy, không phải cô ta vẫn có cơ hội sao?
Vân Thi Thi tính cái gì, mặc dù anh Mộ từng yêu thương cưng chiều cô ta thì thế nào, cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, nhất định cô ta sẽ không đắc ý được bao lâu, cũng sẽ bỏ cô ta thôi?
Nhưng anh Mộ sẽ không vứt bỏ cô!
Cô ta yêu anh, mặc dù không có danh phận danh chính ngôn thuận, nhưng cô ta cũng hoàn toàn không cần!
Khuôn mặt này, đó là lợi thế duy nhất trỏng tay cô ta!
Nhất định phải ςướק anh Mộ từ trong tay cô gái đó về!
Tống Ân Nhã dùng sức mím môi.
Từ trước đến nay, cô ta thật sự không biết mình có ưu thế may mắn như vậy!
Vật thay thế thì thế nào?
Chỉ là sự an ủi cho anh Mộ thì thế nào?
Mặc kệ thân phận gì, dùng phương thức gì, miễn có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, uất ức nào cô ta cũng chịu được, dùng thủ đoạn nào cũng được!
Tống Vân Tích không biết lúc này, trong lòng Tống Ân Nhã âm thầm oán thầm cái gì, chỉ đau lòng vén một góc váy của cô ta lên, nhìn máu thấm vào băng gạc, anh ta vô cùng đau lòng.
"Vết thương này, là chuyện gì xảy ra?"
Tống Ân Nhã phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt lo lắng và đau lòng của Tống Vân Tích, lập tức ra vẻ ủy khuất cáo trạng nói: "Anh, có người bắt nạt em!"
Tống Vân Tích nghe vậy liền giận dữ: "Ai bắt nạt em hả?"
"Vân Thi Thi! Chính là cô gái đó đánh em."
"Đánh em!"
Tống Vân Tích đột nhiên đứng dậy, trong mắt bốc lên lửa giận: "Vân Thi Thi là ai? Cô ta gan lớn lắm sao, dám khi dễ em!"
"Hu hu..."
Tống Ân Nhã khóc sướt mướt kể lại chuyện đó một lần.
Lần này, hoàn toàn chọc giận Tống Vân Tích.
Em gái của anh ta, ngày thường anh ta cũng không nỡ đánh một ngón tay, vậy mà ở bên ngoài bị chọc tức còn làm cho một người đều bị thương, sao anh ta có thể nhịn được.
Tống Vân Tích nắm chặt nắm tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Người phụ nữ này tên là Vân Thi Thi, đúng không?"
"Anh, anh cũng đừng tức giận! Hình như cô ta là người phụ nữ của anh Mộ, tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng được anh Mộ cưng chiều, khẳng định không biết sợ! Anh vẫn đừng ra mặt cho em, ngộ nhỡ đắc tội anh Mộ..."
"Một người phụ nữ thôi! Mặc dù nhà họ Mộ có quyền thế, nhưng ở thủ đô, nhà họ Mộ cũng phải nhường chút mặt mũi cho nhà họ Tống. Anh cũng không tin, anh ta sẽ vì một người phụ nữ đê tiện mà đắc tội với nhà họ Tống! Ân Nhã, em đừng khổ sở, anh sẽ giúp em hả giận!"
Tống Ân Nhã cảm động ôm lấy anh ta: "Anh, anh thật tốt...”
Bóng đêm đen tối.
Mộ Nhã Triết đưa Vân Thi Thi trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi vẫn đắm chìm trong vui vẻ, khó có thể phục hồi tinh thần lại.
Trước đó, Mộ Nhã Triết dẫn cô ngồi trực thăng, bay vài vòng.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trực thăng, thật mới mẻ, thật có ý tứ.
Từ trên cao quan sát cảnh đêm giữa hồ, toàn bộ đều bị ánh sáng của đèn làm đẹp, ánh đèn nhiều màu chiếu trên mặt hồ, nhuộm hồ thành một màu sắc tuyệt đẹp, liếc mắt nhìn lại một cái, đẹp không sao tả nổi, làm người ta hít thở không thông.
Mặc dù cô ngồi trực thăng, có chút khẩn trương, nhưng khi trực thăng bay đến giữa hồ, cô bị cảnh đẹp ánh vào trong mắt ngây ngốc thật lâu.
Cũng khó trách, tất cả phụ nữ đều có giấc mộng có thể hẹn hò với người mình yêu ở đảo Bali.
Không nói tới điều gì, chỉ cần khung cảnh lãng mạn như vậy cũng làm người ta giống như bước vào thế giới mộng ảo.
Gió đêm lay động, đảo giữa hồ giống như bị một vùng ngôi sao vây quanh.
Nhưng mà kinh hỉ, lại xa không chỉ dừng ỏ những gì cô tưởng tượng.
Lúc cô bước từ trực thăng xuống, như có cánh hoa bao quanh cô, hơn một vạn hoa hồng cơ hồ phủ kín, để cho cô có cảm giác như mình đăng đắm chìm vào biển hoa.
Dĩ vãng, lúc cô còn đi học, thường xuyên nhìn thấy những cặp tình nhan thường tặng hoa hồng.
Một đóa, hai đóa, thậm chí có nam sinh vì muốn dỗ nữ sinh vuivẻ, chở một xe hoa hồng tới.
Lúc đó cô còn cảm thấy, đưa hoa hồng cái gì, thật sự rất tục khí!
Chẳng lẽ không còn cách nào biểu đạt tình yêu hay sao?
Nhưng khi cô nhìn những đóa hồng phủ kín đất ở đây, tôn lên cảnh sắc xung quanh, chiếu rọi ra cảnh sắc mộng ảo, nhất thời cũng kinh hỉ đến hít thở không thông rồi.
Thì ra hoa hồng rải khắp nơi như vậy, quả thật rất đẹp.
Đẹp đến làm cho cô thẫn thờ hồi lâu.
Cuộc hẹn hò đêm nay, nói chung đã thỏa mãn lần hẹn hò trong lờn cô nghĩ tới.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn người ngồi trên ghế lái phụ, nhìn dáng vẻ xuất thân của cô, không khỏi bật cười.
"Đang nghĩ cái gì?"
"Mộ Nhã Triết, anh biết không? Em cho rằng chuyện tặng hoa hồng rất tục."
Vân Thi Thi chuyển mắt nhìn về phía anh, trong mắt đầy kinh ngạc: "Nhưng đem nay em mới biết vì sao con gái đều thích hoa hồng."
Không chỉ là một niềm hạnh phúc bất ngờ, còn có cảm động.
Cảm động muốn rơi lệ, một loại cảm động khi được cưng chiều.
Thì ra con gái ai cũng có khát vọng lãnh mạn.
Mặc dù trước kia, anh cảm thấy chuyện tặng hoa hồng, chỉ là chuyện thường
Nhưng nếu cô thích, là tốt rồi!
Anh vốn cho rằng cô sẽ ở bên cạnh anh một đêm, nhưng Vân Thi Thi lại kiên trì phải về nhà chăm sóc Hữu Hữu.
Mấy này trước cô nói với Hữu Hữu có mấy cảnh diễn cần quay suốt đêm, mấy buổi tối cũng không thể trở về.
Dáng vẻ mất mát của Hữu Hữu làm cho cô có chút đau lòng.
Vì thế, muốn chạy nhanh về nhà, ở cạnh cậu.
Xe dừng ở cửa biệt thự.
Vân Thi Thi xuống xe, lại liếc mắt nhìn thấy đền phóng sách còn sáng.
Cô giật mình!
Cô theo bản năng nâng tay nhìn đồng hồ trên tay một chút, đều đã hơn một giờ sáng, đứa nhỏ này đang làm gì? Sao còn chưa ngủ?
Mộ Nhã Triết cũng đi xuống xe, nhìn thấy đèn phòng sách còn sáng, trên mặt cũng có chút ngạc nhiên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong phòng sách.
Vân Thiên Hữu ngồi ở trước máy tính, nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Mười ngón tay của cậu tung bay, đánh bàn phím, ở trình tự cửa sổ đánh liên tiếp ký tự chỉ lệnh.
Giữa màn hình, một hàng dãy số nhanh chóng được viết lên.
Vẻ mặt cậu không chút biểu cảm dư thừa, vô cùng chăm chú, cho nên dù luôn luôn có rất cảnh giác, cậu cũng không nghe được tiếng động của phòng sách mở ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc