Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 330

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô không tin, cô thật sự không tin, Vân Thi Thi là người phụ nữ anh Mộ yêu thương.
Càng không tin, Tiểu Dịch Thần là con của cô và anh Mộ.
Nhưng, sự thật thắng hùng biện.
Vân Thi Thi này cũng không giống đang nói dối.
Chủ yếu là, cô cẩn thận quan sát mặt mày người phụ nữ này, quả thực rất giống Tiểu Dịch Thần.
Chẳng lẽ đây đều là sự thật?
Trước kia có lời đồn Mộ Uyển Nhu không thể sinh con, bởi vậy nhà họ Mộ ra giá trên trời, Tiểu Dịch Thần là con đẻ thuê, không phải con ruột của Mộ Uyển Nhu.
Chẳng lẽ, Vân Thi Thi là người mẹ để thuê thần bí đẻ kia?
Tống Vân Tích mang cô ta vào phòng, ngồi trên giường, được Tống Vân Tích dịu dàng khuyên giải an ủi, cảm xúc Tống Ân Nhã cuối cùng bình tĩnh chút.
Trình độ cô ta ỷ lại Tống Vân Tích, không thua bất kì ai.
Cũng chỉ có Tống Vân Tích có thể chân chính bao dung cố tình gây sự của cô ta.
Thế cho nên, hiện giờ cô có chuyện gì, chỉ muốn nói với anh ta.
"Anh... anh nói, em và anh Mộ có khả năng không?" Tống Ân Nhã căng thẳng nắm chặt tay, thật cẩn thận dò hỏi.
Tống Vân Tích lại nổi giận, đứng dậy, sắc mặt vô cùng âm trầm: "Anh biết là anh ta mà! Trừ anh ta, không ai có bản lĩnh khiến em mất hồn mất vía như vậy!"
Anh ta đi qua đi lại lại chỗ, bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt cô, nắm bờ vai của cô, hỏi: "Em gái ngốc, em thích người đàn ông kia như vậy sao? Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em và anh ta căn bản không thể nào. Không phải bảo em buông tay sao?!"
"Em thích anh ấy, thích mười mấy năm rồi. Anh nhẹ nhàng nói một câu để cho em buông tay, anh, em không cam lòng!" Tống Ân Nhã vểnh môi nói.
"Nhưng em và anh ta có quan hệ huyết thống, em và anh ta có khả năng không, không ai rõ ràng hơn em!!"
Tống Vân Tích tức giận đến vỗ bàn.
Em gái này của anh ta từ nhỏ đã thích kề cận Mộ Nhã Triết.
Mới trước đây, cô cũng học theo anh gọi Mộ Nhã Triết một tiếng chú.
Nhưng trái tim thiếu nữ thời kỳ trưởng thành, giống như cảm thấy một tiếng "chú" này không giây phút nào không nhắc nhở quan hệ huyết thống giữa bọn họ, cô lừa mình dối người, đổi giọng gọi Mộ Nhã Triết là anh.
Giống như làm vậy, càng có thể kéo gần khoảng cách giữa bọn họ?
Cũng không biết con bé này rốt cuộc nghĩ thế nào!
Cả ngày cứ anh Mộ anh Mộ, như người điên vậy.
Quỷ quái thật.
Tống Vân Tích phiền muộn vuốt tóc mái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô một cái.
Tống Ân Nhã bị anh dáng vẻ tức giận của anh làm hoảng sợ, nhưng chấp nhất nói: "Quan hệ huyết thống thì thế nào? Em thích anh Mộ mà, em muốn kết hôn với anh ấy!"
"Làm loạn! Em quả thực là đang làm loạn!"
Tống Vân Tích giận đứng lên: "Tống Ân Nhã, em, anh, đều nên kêu anh ta một tiếng chú! Em là cháu ngoại gái của anh ta, em không đi gọi một tiếng chú Mộ thì thôi, em lại vẫn luôn miệng nói muốn cùng với anh ta, em có biết đây là có *** không! Em làm như vậy, nói ra, sẽ chỉ làm nhà họ Tống cảm thấy mất mặt xấu hổ! Em làm cho anh và cha mẹ đều mất mặt theo!"
Tống Ân Nhã lại không cam lòng nói: "Có rất nhiều bà con cũng kết hôn mà, bọn họ sinh con cũng vô cùng khỏe mạnh. Đây cũng không thể nói là làm trái luân thường đạo lí chứ!
"Em thì tính là đang làm gì? Lừa mình dối người sao?"
Tống Vân Tích tức giận lườm cô ta một cái, nhịn không được giơ tay chọc chọc ót của cô.
"Dùng đầu óc suy nghĩ một chút, nếu em là kết hôn với chú mình, người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"
"Em mặc kệ!" Tống Ân Nhã ngang ngược nói: "Dù sao, em thích anh ấy, người khác nghĩ thế nào thấy thế nào, không quan trọng!"
"Em...!"
Tống Vân Tích tức giận chỉ vào cô ta.
Tống Ân Nhã cũng không yếu thế trừng mắt nhìn anh ta, cô ta gắt gao mím môi, vô cùng quật cường, nhưng nhìn nước mắt trong mắt cô ta, trái tim Tống Vân Tích cuối cùng vẫn mềm nhũn.
"Không nói chuyện này nữa! Chuyện này anh nói gì cũng vô dụng, em hãy suy nghĩ rõ ràng!"
Tống Vân Tích chỉ có thể trấn an bản thân, hi vọng cô em gái này có một ngày ૮ɦếƭ tâm với Mộ Nhã Triết.
Mặc dù bên trong hào môn, đám cưới họ hàng không ít.
Nhưng nhà họ Tống là dòng dõi Nho học danh giá lâu đời ở thủ đô, bắt đầu nói từ đời ông Tống, chính là dùng cán thương* mà làm nên vinh quang, là một trong mười vị tướng khai quốc, thành tích chói lọi.
*Thương: một loại VK thời xưa, có hình dạng gần giống cây giáo, ai xem phim cổ trang chắc thấy nhiều rồi.
Ở thủ đô, có địa vị hiển hách, sức ảnh hưởng rất lớn.
Dù là nhà họ Mộ cũng phải nể mặt ông Tống.
Bởi vậy, gia giáo nhà họ Tống rất nghiêm khắc, nếu biết chuyện này, ông Tống chức chắn sẽ tức giận đuổi Tống Ân Nhã ra khỏi dòng họ.
Tống Vân Tích tất nhiên không thể để em gái mình lầm đường lỡ bước, trơ mắt mặc kệ.
"Em không nghĩ, em không muốn nghĩ! Em cho rằng anh Mộ yêu thương em, em cũng thích anh ấy, anh ấy cũng thích em." Dù thế nào Tống Ân Nhã cũng không muốn nghĩ nhiều.
Cho tới nay cô ta vẫn là người Mộ Nhã Triết yêu thương nhất.
Mặc dù là Mộ Uyển Nhu, vợ chưa cưới của anh, anh cũng chưa từng yêu thương như vậy.
Ở trong mắt Tống Ân Nhã, Mộ Nhã Triết đối với ai cũng chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có cô ta là vô cùng cưng chiều.
Cô ta cho rằng, cô ta ở trong lòng Mộ Nhã Triết có địa vị đặc biệt.
Nhưng chuyện đêm nay đã tạo thành một đả kích trong lòng cô ta.
"Anh ta yêu thương em như vậy là có nguyên nhân, em không biết sao!"
Tống Vân Tích cảm thấy cô ta quả thật hết thuốc trị rồi.
“Nguyên nhân gì..."
"Bởi vì, khuôn mặt của em rất giống dì Giang."
Tống Vân Tích ngồi ở trước mặt cô ta, cẩn thận nhìn mặt cô ta: "Nhìn trong ảnh gần như là giống nhau như đúc. Khi dì Giang mất, gần như không có ai có thể đến gần chú Mộ dù chỉ một bước, chỉ có em, đơn giản vì em có khuôn mặt rất giống dì ấy, cho chú an ủi rất lớn. Chính vì em có khuôn mặt giống dì nên chú ấy mới có thể gửi hết nhung nhớ yêu thương dành cho dì Giang lên người em. Cái gọi là yêu thương, nói khó nghe chút, chính là một thế thân là thôi. Em hiểu chứ?"
"Em và dì Giang rất giống nhau sao?” Tống Ân Nhã xoa mặt mình, có chút không thể tin được.
Nghe Tống Vân Tích nói, hiển nhiên cảm thấy có chút không hiểu được.
Thấy dáng vẻ không hiểu sao của cô ta, Tống Vân Tích cũng có chút ngoài ý muốn.
"Chú Mộ không có nói với em sao?"
Chuyện này anh nghe Giang Khởi Mộng nói.
Tống Ân Nhã lớn lên rất giống Giang Ý San.
Khi Giang Ý San qua đời, Mộ Nhã Triết nhốt mình ở trong phòng, đóng cửa không ra, cơm nước không ăn, nước cũng không uống.
Ở nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết có tình cảm vô cùng sâu với mẹ, gần gũi như hơn bất cứ ai.
Người thân nhất của mình qua đời, đã tạo cho anh một đả kíc*** nề.
Năm đó, Giang Khởi Mộng dẫn Tống Ân Nhã đến nhà họ Mộ tham gia lễ tang của Giang Ý San, phúng viếng, Mộ Nhã Triết vẫn còn là một thiếu niên, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ân Nhã.
Khi đó anh nhìn chằm chằm cô ta, ngơ ngác một lúc lâu.
Sau đó mặc dù khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm, nhưng nước mắt lại chảy xuống, kéo cô ta gắt gao ôm vào trong ***.
Có bao nhiêu nhung nhớ và yêu thương Giang Ý San, anh càng yêu thương cưng chiều Tống Ân Nhã càng nhiều..
Tống Ân Nhã không thể nghi ngờ là một thế thân đối với Mộ Nhã Triết.
Anh ta còn tưởng rằng Tống Ân Nhã biết chuyện này.
Tống Ân Nhã mờ mịt lắc đầu."Em không biết. Anh Mộ chưa từng nói chuyện của dì Giang với em!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc