Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 329

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đột nhiên Vân Thi Thi cảm thấy Mộ Uyển Nhu thật là đáng thương.
Uổng phí cô ta dành tình cảm chân thành trong lòng cho người đàn ông như vậy si tình, kết quả là cũng không biết, cô ta trong tay Mộ Nhã Triết chỉ là một quân cờ bị lợi dụng tới cùng.
Thương cảm, thật đáng buồn, nhưng không đáng đồng tình.
Những việc này chẳng lẽ không phải cô ta gieo gió gặt bão sao.
Trong lúc Vân Thi Thi kinh hãi, cũng không khỏi cảm thấy được khó có thể tin.
Như thế, nếu mười lăm năm trước người trở lại nhà họ Mộ là cô.
Có phải, cũng sẽ trở thành quân cờ người đàn ông này lợi dụng hay không?
"Như thế... Cô ta hiện đang mang thai, đứa bé là của ai?"
Cô thật cẩn thận hỏi.
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, lập tức nói: "Không phải của anh."
"Vậy là của ai?"
"Ngải Luân, trợ lý đi theo anh, em... hẳn là chưa từng gặp!"
Vân Thi Thi cẩn thận nghĩ một chút, đầu não xoay chuyển ngàn vòng, cũng rất nhanh nghĩ ra, Ngải Luân này, có thể cô đã gặp rồi.
Ngày đó trong buồng vệ sinh nhà ăn, cô từng thấy một người đàn ông có quan hệ mờ ám với Mộ Uyển Nhu.
Cứ việc Mộ Uyển Nhu biểu hiện không liên quan anh ta, nhưng cử chỉ và vẻ mặt của người đàn ông kia, thậm chí là mỗi một ánh mắt nhìn về phía Mộ Uyển Nhu, đều giống như đang âm thầm tuyên bố quan hệ thân mật giữa hai người.
Có bao nhiêu thân mật?
Không thể biết được.
"Em đã thấy người đàn ông, dáng vẻ sạch sẽ, lịch sự thanh tú, đại để, hẳn là "Ngải Luân" mà anh nói!"
"Gặp khi nào?"
"Vào mấy ngày trước, trong một nhà hàng."
"Em nhìn thấy?"
"Đúng."
"Cô ta nói với em cái gì?"
Vân Thi Thi biến sắc:"Cô ta nói, cô ta mang con của anh."
Mộ Nhã Triết đang có hứng thú đùa bỡn ngón tay cô, bỗng nhiên nâng mắt lên, cân nhắc liếc cô một cái."Cho nên, em ghen tị!"
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Bởi vì ghen, cho nên mới kéo số điện thoại của anh vào sổ đen.
"Không có!" Vân Thi Thi mạnh miệng phủ nhận.
Hiển nhiên Mộ Nhã Triết không tin, trong mắt hiện lên vài phần ý cười."Kẻ lừa đảo, rõ ràng em ghen tị."
"Không có!"
"Được, không có."
Anh cưng chiều cười, không tính toán so đo với người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Đã ngốc nghếch, không nghĩ tới, còn rất kiêu ngạo.
Nhưng anh lại thích cô kiêu ngạo như vậy đấy.
Mỗi một điểm trên người cô, anh đều thích.
Vân Thi Thi khẩn trương nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, bỗng nhiên "Phì" cười ra, trên mặt che giấu không được ý cười.
"Cười cái gì?" Mày Mộ Nhã Triết nhíu lại, hoang mang nói.
"Cậu cả nhà họ Mộ của chúng ta, giờ cũng bị người ta đội nón xanh* rồi!" Vân Thi Thi không lưu tình đùa cợt.
*Đội nón xanh = bị cắm sừng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết biến đổi trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên âm trầm như băng: "Không tính!"
"Ách?"
Bỗng nhiên anh đứng lên, bắt lấy hai cổ tay của cô, kéo cô vào trong ***g *** mình.
Vân Thi Thi bất ngờ không phòng ngự, rơi vào trong lòng anh.
Mộ Nhã Triết nâng cằm cô lên, gằn từng chữ nói: "Người phụ nữ của anh là em. Cô ta, không phải!"
Vân Thi Thi cả kinh, hai mắt mở to.
"Cho nên, không tính là nón xanh."
"Em nói đùa, anh cũng tin nữa?" Vân Thi Thi che miệng bật cười: "Mộ Nhã Triết, đôi khi anh, thật sự giống một đứa trẻ."
"Không." Mộ Nhã Triết hạ mắt, ôm cô vào trong ***, cúi đầu, buông mi mắt, nhẹ hôn đầu ngón tay của cô, hà hơi: "Anh là người đàn ông của em."
Đôi má Vân Thi Thi đỏ lên, mím môi không nói.
"Anh là người đàn ông của em, cho nên, anh sẽ bảo vệ em."
Thân là người đàn ông của cô, đây là trách nhiệm tất phải thực hiện.
Vân Thi Thi nâng mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn môi cánh hoa.
Trên cánh môi phấn nộn mềm mại, để lại dấu vết nhợt nhạt.
Trong lòng, vì những lời này của anh mà xúc động.
"Mộ Nhã Triết, anh không cho em tiến vào nhà họ Mộ, là vì bảo vệ em hả?"
"Ừ? Sao hỏi như vậy."
"Trực giác thôi!"
Đôi mắt Vân Thi Thi cong lên, hơi hơi nhếch môi."Cảm giác nhà họ Mộ cho em, như đầm rồng hang hổ vậy! Một chút cũng không ấm áp. Em muốn nhà, không phải là như thế."
"Anh hẳn là không nên cho em bước vào nhà họ Mộ, một chỗ đáng sợ như thế!" Mộ Nhã Triết khẽ xoa khuôn mặt nõn nà của cô, nhịn không được hôn lông mi của cô một phen.
"Anh sẽ bảo vệ em rất tốt, bảo vệ Hữu Hữu nữa."
...
Tống Ân Nhã được bạn bè đưa đi bệnh viện.
Miệng vết thương đã kết vảy, bác sĩ rửa sạch miệng vết thương cho cô ta, cũng bôi thuốc băng bó.
Đối với người bình thường thì không tính là vết thương nghiêm trọng.
Nhưng đối với Tống Ân Nhã từ nhỏ đến lớn chưa chịu tổn thương gì mà nói, đây đại khái xem như lần nghiêm trọng nhất.
Dọc theo đường đi, cô ta buồn bực không vui, nghĩ đến những lời nói của Vân Thi Thi như đâm thẳng vào cô, trong lòng quả thực hết sức ấm ức.
Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích nhìn thấy cô ta trở về, vốn muốn gọi cô ta ăn điểm tâm ngọt, nhưng mà hai người thấy vẻ mặt cô ta buồn bực không vui, vừa thấy cô ta đi đường khập khiễng, đưa mắt nhìn nhau, rất đỗi kinh ngạc.
Giang Khởi Mộng vô cùng đau lòng, lập tức đi lên: "Ân Nhã? Con làm sao vậy?"
Tống Vân Tích cũng khẩn trương ôm bả vai cô ta, hỏi vài câu.
Tống Ân Nhã không lên tiếng.
Anh ta cúi đầu, liếc mắt một cái trông thấy miệng vết thươngchỗ đầu gối cô ta dùng băng gạc băng bó lên, cẩn thận xem xét cô ta một lượt, lại thấy trên người cô ta có không ít vết trầy da lớn nhỏ.
Hết sức thê thảm.
"Ân Nhã, em làm sao vậy?" Tống Vân Tích hơi nóng nảy: "Sao toàn thân đều bị thương?"
"Hu hu hu... Anh!" Mũi Tống Ân Nhã cay cay, chung quy không thể nhịn xuống, một đầu nhào vào trong lòng anh mình, gào khóc.
"Ân Nhã, tới cùng con làm sao vậy? Sao biến thành như vậy rồi? Tới cùng đã xảy ra chuyện gì, con nói với mẹ đi!" Giang Khởi Mộng cũng ở một bên lo lắng suông.
Nhưng Tống Ân Nhã đau lòng khóc nức nở, cuộn mình trong lòng Tống Vân Tích, khóc đến như muốn trời sụp đất nứt.
Tống Vân Tích vừa đau lòng vừa mờ mịt, chỉ là giờ phút này, thật không có cách nào với cô em gái cưng này!
Giang Khởi Mộng cũng ở một bên lo lắng suông, Tống Ân Nhã vẫn luôn là công chúa của nhà họ Tống, là hòn ngọc quý trên tay cha Tống mẹ Tống, yêu thương vô hạn, nay bảo bối của Giang Khởi Mộng nhào vào trong lòng Tống Vân Tích khóc nức nở, muốn nhiều uất ức có bấy nhiêu uất ức, không khỏi nhất thời tim như bị đao cắt.
Nhưng bà cũng không làm gì con gái được.
Đứa con gái này, vốn từ nhỏ đã thích kề cận bà, cũng không biết vì sao, lúc trưởng thành, lại trở nên không thân thiết với bà nữa.
Mặc kệ có chuyện gì, cũng rất ít nhắc tới với bà.
Có lẽ là đã lớn, có một số việc không tiện nói với bà.
Bởi vậy làm mẹ, Tống Ân Nhã cũng rất ít tâm sự với mà, nhưng mà lại cực kỳ thân cận với Tống Vân Tích, có chuyện gì cũng nói với anh.
Dù sao, Tống Vân Tích là anh trai trong nhà, yêu thương hai đứa em gái vào trong xương cốt.
Tống Ân Nhã hết sức ỷ lại anh mình.
Vì thế, Giang Khởi Mộng ra hiệu bằng mắt với Tống Vân Tích, anh ngầm hiểu, cúi đầu nói với Tống Ân Nhã: “Ân Nhã, có chuyện gì nói với anh, anh hai giúp em nghĩ cách, ha?"
Tống Ân Nhã chậm rãi gật gật đầu, nghẹn ngào nói: "Anh... Trong lòng em rất khó chịu, giống như không thể hô hấp nữa..."
Nghĩ đến những lời Vân Thi Thi khiêu khích trước mặt cô ta.
Chữ chữ châu ngọc, đến nay vẫn vọng tại bên tai cô ta.
- - Tôi khác với cô. Tôi và Mộ Nhã Triết, con cũng đã có, cô thì sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc