Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 324

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đồ ăn Pháp xem trọng sự tinh xảo, dù chỉ sai một ly, anh cũng có thể lập tức đổ đi.
Mỗi người đầu bếp đều có cách xử lý món ăn khác nhau.
Bởi vậy cùng một món ăn, nhưng được nấu bởi những người khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.
Không thể nghi ngờ, anh đối với việc thưởng thức đồ ăn ngon vẫn cao hơn cô một bậc.
Bởi vậy, anh cố ý chọn món ngon, đưa tới bên miệng cô.
Lúc Vân Thi Thi thưởng thức đồ ăn ngon này, liền triệt để rơi vào tay giặc rồi.
Ăn rất ngon miệng.
Giống với đồ ăn ngon mà Hữu Hữu của cô làm.
Chỉ là, so về khẩu vị, đồ ăn do Hữu Hữu làm ngon hơn một bậc.
Đồ ăn Pháp quả nhiên tinh xảo, nhưng cũng không hoàn toàn đúng với khẩu vị mà cô thích.
Hiểu rõ khẩu vị của cô nhất chính là Hữu Hữu.
Liên tục mò mẫm một thời gian dài, tiểu tử kia liền thăm dò xem khẩu vị của mẹ mình như thế nào.
Bởi vậy mỗi bữa ăn đều rất ngon miệng và hợp ý.
Bởi vậy, cô không khỏi thì thầm một tiếng: "Ăn ngon, nhưng mà so với Hữu Hữu vẫn chỉ coi là tạm được."
"Hữu Hữu biết nấu ăn?" Mộ Nhã Triết nhướng mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
"Ừ! Biết!"
Vân Thi Thi nói xong, bỗng nhiên cảnh giác trợn mắt nhìn anh: "Anh đừng hòng đòi hỏi, Hữu Hữu chỉ nấu cơm cho một mình em, là đầu bếp riêng của em."
Trên mặt cô có một chút tự đắc.
Mộ Nhã Triết nhịn không được cưng chiều nhéo nhéo gương mặt cô.
Ừm, rất có cảm giác.
Vân Thi Thi tránh khỏi động tác của anh, sờ sờ cái bụng: "Vẫn đói, mau đút cho em."
Mộ NhãTtriết bật cười, mắt đảo qua bàn cơm, nhìn vào món hàu, liền dùng thìa xúc lên, miếng thịt non mềm, lập tức khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Vân Thi Thi vẫn luôn mong đợi động tác tiếp theo.
Trái lại Mộ Nhã Triết lại tự đưa vào trong miệng mình.
Ánh mắt Vân Thi Thi sửng sốt, trong nháy mắt nghiêm mặt lại.
Chỉ có một con hàu, lại ở trong miệng của anh, không phải nói cho cô ăn sao?
"Anh... Anh sao lại?" Ánh mắt Vân Thi Thi lên án, hờn giận trừng mắt nhìn anh.
Anh nói cho cô ăn, kết quả lại đưa vào trong miệng mình.
Mộ Nhã Triết ngậm hàu trong miệng, không vội vã nuốt xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô, giống như đang khiêu khích.
Vân Thi Thi không cam lòng yếu thế, nâng mặt anh, bắt nạt, ý đồ ςướק đoạt lại đồ ăn ngon.
Môi cô đặt trên khóe môi anh, dùng răng cắn, liền đem hàu đoạt lại trong miệng.
Thật là một món ngon.
Sắc đẹp thay cơm.
Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm.
Xinh đẹp đến mức cho dù làm chuyện gì cũng đều vô cùng đẹp mắt.
Vân Thi Thi là như thế.
Mộ Nhã Triết nhân tiện hôn cô, đầu lưỡi ngậm lấy cánh môi, xâm nhập vào sâu.
Đây xem như là giúp người trong lúc hoạn nạn.
Là loại phương thức thân mật nhất.
Anh không chút để ý, không kiêng nể gì chiếm môi cô, Vân Thi Thi bị anh đột ngột xâm nhập kinh ngạc lui về sau.
Anh không cho phép cô tránh né, lòng bàn tay siết chặt gáy cô, khiến cho cả người cô dựa vào anh.
Anh căn bản không hề đói.
Nhưng nhìn cô, lại mơ hồ cảm thấy có chút đói bụng.
Đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng đảo qua mỗi một tấc môi cô, đem cánh môi hồng làm cho sạch sẽ.
Không để sót chút gì.
Giống như là một ăn món vô cùng ngon.
Vì thế, anh liền dùng phương thức như vậy, miệng kề miệng ăn.
Mới đầu, cô có chút không thích ứng, giống như không có thói quen ăn uống thân mật như vậy, vì thế, từ trên tay anh cầm lấy đũa, muốn tự mình ăn.
Mộ Nhã Triết né tránh động tác của cô.
Anh cực kỳ thích như vậy, cảm thấy rất có lạc thú.
Không biết vì sao, vốn là món ăn vô vị tẻ nhạt, ở trong miệng cô nếm thử lại là mùi vị đáng kinh ngạc.
Mộ Nhã Triết là người vô cùng sạch sẽ.
Bình thường anh rất không thích bất kỳ ai đến gần.
Đừng nói là miệng kề miệng, cho dù chỉ là chạm vào tay anh, trong lòng anh đều có cảm giác chán ghét.
Nhưng mà, đối với người con gái này, anh lại khát vọng được gần gũi.
Miệng đối miệng ăn, vốn là phương thức nguyên thuỷ nhất.
Trẻ con mới sinh không có năng lực, người mẹ sẽ bón món ăn vào miệng đứa bé như vậy.
Nhưng mà phương thức này, hiện tại, cho dù là người yêu cũng rất khó thích ứng.
Vừa rồi miếng hàu tươi bị anh nhai trong miệng, nhưng cô vẫn tự nhiên đoạt lấy đồ ăn trong miệng anh, trên mặt cũng không có vẻ ghét bỏ.
Thân mật như vậy, lại khiến cho trong đáy lòng anh nảy sinh ra một sự vui vẻ ấm áp.
Anh dường như có chút lưu luyến sự thân cận của cô.
Loại khát vọng này trước giờ chưa từng có.
Giây phút ấy, dường như sự lạnh lùng kiên cố trong lòng đã bị khuấy động.
Anh không khỏi khát vọng có thể gần gũi hơn nữa.
Bởi vậy, lúc Vân Thi thi giành đũa từ tay anh, anh liên tiếp tránh được.
Làm sao có thể để cô cắt đứt lạc thú của anh?
Vân Thi Thi có chút giận, trừng mắt nhìn anh, nói: "Em tự mình ăn, không cần anh giúp."
"Anh đút em ăn."
"Không cần, em tự mình ăn."
"Anh đút em ăn."
"Này..."
"Anh đút em ăn."
Vân Thi Thi tức giận đến mức khẩn cấp.
Tại sao lại cảm thấy người đàn ông này thật đáng giận?
Ngay cả tự do ăn cơm cũng bị tước đoạt.
Mộ Nhã Triết phát hiện ra, lúc cô cáu giận lại có vài phần đáng yêu.
Cực thích cô như vậy.
"Không ăn?"
Mộ Nhã Triết thấy cô nghiêm mặt khoanh tay trước ***, cũng không nhúc nhích, vì thế mới hỏi.
Vân Thi Thi đang dỗi không để ý tới anh.
Giống như làm nũng, lại giống như đang giận dỗi!
Anh hơi cúi đầu, hỏi.
"No rồi?"
Vân Thi Thi mím môi, không để ý tới anh!
"Nếu no rồi, đến lượt em cho anh ăn."
Mộ Nhã Triết nói xong, bàn tay ấm áp chậm rãi tiến vào *** cô, dọc theo *** nõn nà hướng về mảnh đất thần bí tìm kiếm.
Vân Thi Thi khẩn trương ngăn cản anh, xấu hổ giận dữ nói: "Anh làm gì?"
"Ăn em."
"Anh... Trong đầu anh cả ngày đều là nghĩ muốn cái này?" Vân Thi Thi vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đều nghĩ làm sao ăn em."
"..." Vân Thi Thi hoàn toàn hết chỗ nói, buồn bực: "Anh còn chưa ăn no sao?"
Mộ Nhã Triết nhếch mày, lại ngậm một miếng thịt bò, đến trước mặt cô.
Lần này, cô chẳng quan tâm nhiều.
Thật sự là quá đói rồi.
Một khi đói bụng, liền không nghĩ nhiều như vậy, vì thế cô nhẹ nhàng ôm bờ vai của anh, từ trong miệng anh ngậm lấy đồ ăn, nuốt xuống.
Anh không ngại phương thức rườm rà như vậy, ở trong miệng cô lần lượt tiến vào.
Mà vân Thi Thi dần dần cũng tiếp thu phương thức như vậy, giống như một con mèo nhu thuận, ru rú ở trong lòng anh, không sợ hãi từ trong miệng anh tiếp nhận.
Qua một thời gian, món ăn trên bàn bị tiêu diệt phân nửa.
Mộ Nhã Triết ngậm gan ngỗng, cho cô ăn, nhân tiện hôn cô.
Vừa hôn, đã không thể ngừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc