Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 323

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi ngẩn ra, đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được.
Mộ Nhã Triết hạ mắt, che kín mắt cô, nhẹ nhàng buông mi mắt, nụ hôn dịu dàng mà trằn trọc, nhẹ nhàng thâm tình đến tận xương, khiến tim cô đập như sấm.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, ánh sáng rực rỡ tôn lên cơ thể tinh khiết, trên mặt của anh lại còn lưu lại một tầng ánh trăng, càng làm nổi bật da thịt như ngọc.
Vân Thi Thi mở mắt ra nhìn qua kẽ hở, hoảng hốt nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này.
Mộ Nhã Triết giam cô trước иgự¢, một tay nâng cằm cô, một tay cầm lấy sợi tóc mềm mại trên mặt cô, từ từ che môi cô lại, không giống nụ hôn mạnh mẽ chiếm đoạt lúc trước mà là một vẻ nhu tình.
Nhẹ nhàng ʍúŧ lấy đôi môi cô, một đường quanh môi, sau đó theo đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở khóe miệng cô, lướt qua hàm răng cô, đầu lưỡi như có như không chạm vào nhau.
Cô gần như không thể chống lại điều này, sự dịu dàng của anh dường như có thể làm băng tan chảy.
Vân Thi Thi bị anh hôn đến mặt đỏ tai hồng.
Đôi má nhất thời nổi lên một tầng đỏ ửng.
Hai tay đặt trước иgự¢ anh có chút rối loạn bất an.
Mộ Nhã Triết nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi di chuyển đến eo anh, Vân Thi Thi thuận theo nắm tay ở trên eo của anh, mười ngón tay đan xen, đốt ngón tay khẩn trương đến mức trắng bệch.
Bầu trời bỗng nhiên đầy pháo hoa, nở rộ giữa màn đêm.
Mộ Nhã Triết hơi nâng mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mặt cô.
Đầu ngón tay chạm đến làn da nhẵn như tơ như lụa.
Làm tim anh đập mạnh, mỗi một phút trôi qua đều vô cùng khẩn trương.
Sự kiềm chế bỗng nhiên bộc phát.
Anh hôn lên mi tâm của cô, thích đôi mày thanh tú của cô.
Anh hôn lên mắt cô, thích đôi mắt hút hồn kia của cô.
Anh hôn lên chóp mũi cô, thích cái mũi tinh xảo xinh xắn của cô
Anh hôn lên cánh môi cô.
Nơi này, là nơi anh thích nhất.
Thực tủy tri vị*.
* thực tủy tri vị: sau khi ăn tủy xương lần đầu thì biết được vị ngon của nó, sau này luôn muốn được ăn nữa. Được dùng để chỉ những kinh nghiệm đã từng trải qua một lần, muốn được trải qua lần nữa
Thân hình Mộ Nhã Triết cao lớn không kiêng nể gì khi dễ cô.
Cô dường như đang chống đỡ toàn bộ trọng lượng của anh, khó tránh khỏi có chút không đỡ nổi.
"Mộ Nhã Triết..."
"Ừm?"
Anh làm như không nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của cô, bàn tay chậm rãi dò dẫm xuống dưới, vén lên một góc váy của cô.
"Mộ Nhã Triết!" Vân Thi Thi hờn dỗi nói một câu.
"Như thế nào?"
"Đừng làm ở chỗ này." Vân Thi Thi thỏa hiệp.
Mộ Nhã Triết lại nhàn nhạt ngắt lời của cô: "Liền ở trong này."
Nơi này là đảo giữa hồ, buổi tối yên lặng, đài ngắm cảnh bao lấy đảo giữa hồ, cảnh đêm nơi đây là đẹp nhất, đồng thời, tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào làm phiền.
Hai gò má Vân Thi Thi ửng hồng, lại nói: "Em đói bụng."
"Anh cũng đói bụng." Giọng Mộ Nhã Triết khàn khàn, lộ ra vài phần ham muốn kìm nén, cơ bắp căng lên.
Anh kéo căng khóe môi, dường như muốn ôm mặt cô.
Vân Thi Thi không khỏi càng đỏ mặt: "Đừng náo loạn, được không?"
"Ừm, anh không nháo."
"Em thật sự đói bụng."
"Anh cũng thật sự rất đói bụng."
Vân Thi Thi im lặng hờn dỗi.
Người đàn ông này, thật sự là!
Mộ Nhã Triết cúi người, hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, trầm giọng nói: "Anh cho em ăn no trước, sau đó, em lại cho anh ăn no, hử?"
Cái này xem như anh thỏa hiệp một bước.
Đưa ra điều kiện trao đổi.
Trong giọng nói thâm trầm lộ ra ham muốn, nhìn hai mắt rất sâu, rất sâu của cô, cũng không cần che dấu nữa rồi!
Hơn nữa hai mắt anh đều đã dấy lên ngọn lửa, bất kể như thế nào cũng đè nén không được.
Vân Thi Thi động tâm liếm liếm môi, nhưng cô thật sự đói bụng.
Dạ dày trống rỗng, bụng kêu đói rồi.
Tại Vân Sơn ý thơ, cô chỉ mới ăn bữa sáng, sau đó thì nhốt mình ở trong phòng, nằm ở trên giường ngủ mê man, một ngày rồi chưa ăn uống gì.
"Em muốn... ăn cơm trước!"
Vân Thi Thi nói.
Một giây sau, Mộ Nhã Triết liền bế cô lên.
Mũi chân cách mặt đất, choáng váng đến hoa mắt.
Trong nháy mắt, Mộ Nhã Triết ôm cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Vân Thi Thi muốn rời xuống từ trên người anh.
Nhưng anh không cho phép, cánh tay dài ôm chặt eo cô, liền đặt cô ngồi ở trong lòng anh.
иgự¢ anh ấm áp mà cứng rắn, đủ để chứa cả người cô.
Vân Thi Thi cắn môi, cả người bị anh ôm vào trong иgự¢, tư thế này quá sức mờ ám, lưng cô dán trong иgự¢ anh, hai chân đặt trên đùi của anh.
Ngăn cách bởi lớp quần áo, cô thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của anh.
Trên mặt lập tức đỏ ửng.
Vùng vẫy, muốn trượt xuống khỏi người anh.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Mộ Nhã Triết đúng lúc vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ ăn em ngay bây giờ."
Anh ra sức nhẫn nhịn, thân thể không giây phút nào không kêu gào muốn cô.
Lại quan tâm hiện giờ cô đang đói bụng, bởi vậy anh cực kỳ cố gắng thời thời khắc khắc nhẫn nhịn đến mức toàn thân đều nóng.
Chỉ cần cô lộn xộn một chút, anh liền sụp đổ.
Bấm chuông phục vụ trên bàn, bữa ăn nhanh chóng được mang lên.
Rất nhanh, trên bàn tràn ngập món ngon.
Cái bàn không lớn không nhỏ, mười tám món ăn, vừa vặn đầy bàn.
Mùi hương toả ra, giống như làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng bị liền rơi vào tay giặc.
Bánh ngọt từ trứng bồ câu.
Hàu tươi sốt cà chua kèm tương đen.
Gan ngỗng Pháp.
Mỗi một món, đều là món ăn kiểu Âu vô cùng đặc sắc, khiến người ta nhìn là muốn ăn.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bàn ăn, mỗi một món đều vô cùng tinh xảo, như là tác phẩm nghệ thuật, mỗi một phân đều hoàn mỹ, cô thậm chí có chút không nỡ động đũa, thế này giống như phá hoại một món ăn tinh xảo xinh đẹp.
Dạ dày lại liều lĩnh mà kêu to.
Nhất là miệng, rất nhanh tỏ ra vẻ tham ăn. Cô nuốt một miếng, hiển nhiên là cực kỳ đói.
Khoé môi Mộ Nhã Triết cong lên, lòng bàn tay xoa cái bụng đói đang kêu vang, xem ra cô thật rất đói bụng!
Vì thế, một tay anh ôm eo của cô, một tay cầm đũa.
"Muốn ăn cái gì?"
Vân Thi Thi ngượng ngùng nói: "Để em tự ăn đi!"
"Anh giúp em."
Vân Thi Thi lần nữa kiên trì: "Không cần, em tự ăn."
Mộ Nhã Triết Ϧóþ nhẹ vòng eo cô, ái muội nhắc nhở: "Anh cho em ăn, chừa cho em chút sức lực, chờ một lúc em cho anh ăn."
Một câu nói xong, má Vân Thi Thi càng đỏ.
"Anh không cần như vậy..."
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: "Anh cho em ăn."
Miệng không chen vào được.
Vân Thi Thi đơn giản buông tha, ngồi trên người anh mặc kệ.
Mộ Nhã Triết gắp một miếng thịt bò, chậm rãi đưa đến bên miệng cô.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng cắn một miếng, nháy mắt nước thịt bốn phía, bên ngoài giòn, bên trong dai, vị rất tuyệt.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon..." Có đồ ăn ngon, cô chẳng muốn nói chuyện.
Ánh mắt nhìn thẳng vào bàn ăn, trên mặt đầy thỏa mãn.
Đối với đồ ăn kiểu Pháp, Mộ Nhã Triết dường như không yêu thích lắm.
Dù sao bao nhiêu món ngon trên đời, mười mấy năm ngày nào cũng ăn, sớm muộn gì cũng sẽ chán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc