Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 321

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Anh chưa từng nói em là quân cờ!"
"Nhưng anh có thể đính hôn với một "quân cờ", anh cũng không thể cho em một thân phận danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ ở trong mắt anh, em thậm chí cả một quân cờ cũng không bằng?!"
Vân Thi Thi cười lạnh, hỏi lại một câu, mặt Mộ Nhã Triết nhất thời u ám.
Nháy mắt khí lạnh đông thành băng.
"Có ý gì?"
Vân Thi Thi nhếch môi cười, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng lúc lời nói bật ra khỏi cuống họng, lại lộ ra hơi hơi run rẩy: "Mộ Nhã Triết, em thích anh, anh thì sao? Anh thích em không?"
Mộ Nhã Triết hơi hơi mở miệng, lại không phát ra một chữ nào.
Một chữ "Thích*" lại gắt gao vướng lại cổ họng, nói không nên lời.
*trong tiếng Trung là “hai chữ hỉ hoan”, mình mạn phép sửa lại cho phù hợp.
Anh luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, đang thích người phụ nữ trước mặt, nhưng lại không thể thẳng thắn nói ra miệng chữ "Thích" đó.
Vân Thi Thi thấy anh im miệng không nói, ý cười trên mặt lại hơi hơi lạnh đi.
"Em đây cũng nói cho anh biết! Anh thích anh! Nếu em đã thích anh, nhận định anh, tức là em đã hai tay dâng lên trái tim mình cho anh rồi?! Còn anh, anh có thể không?"
Anh có thể.
Trong lòng nghĩ như vậy, muốn nói vậy nhưng lời đến bên môi, lại làm thế nào cũng phát không ra âm tiết nào.
Mộ Nhã Triết gắt gao nhìn cô, nhất thời không tiếng động.
"Anh có biết em vừa mới gặp ai không?"
Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt, dần dần hạ mi mắt, trong một chớp mắt trong đôi mắt đã hiện lên mất mát, vô lực nói: “Em gặp Tống Ân Nhã, cô ta dùng lời nói chính nghĩa ngay trước mặt mọi người lên án em, châm chọc em là kẻ thứ ba. Mộ Nhã Triết, có phải tình cảm của em có giá rất rẻ hay không, hay là trong mắt anh, em cũng chỉ là một quân cờ cho anh lợi dụng, một người phụ nữ lúc anh buồn chán thì gọi là tới, lúc ghét rồi đuổi thì đi? Anh có thể cho Mộ Uyển Nhu hôn ước danh chính ngôn thuận, anh lại không thể cho em một thân phận trong trong trắng trắng! Em không cần cuộc hẹn lãng mạn, em không cần dây chuyền kim cương đẹp mắt, em không cần anh hao tâm tổn trí làm em vui vẻ như vậy!"
Vân Thi Thi nâng mắt lên, mặt tái nhợt nhìn về phía anh.
Hai ánh mắt va chạm trong không trung.
Cô nhìn anh, bỗng nhiên tới gần anh, kề sát trước người anh, nâng tay lên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào *** anh.
Nơi đó, có tiếng tim đập leng keng hữu lực của anh.
"Em muốn nơi này của anh, anh có thể cho em không?"
Đôi mắt đẹp đẽ của Mộ Nhã Triết nhìn cô không chớp.
Cổ họng Vân Thi Thi khô khốc, lần thứ hai hỏi một câu: "Em hi vọng chiều chuộng anh cho em là danh chính ngôn thuận, anh có thể cho em không?"
Anh im lặng từ đầu đến cuối, dần dần khiến cô nản lòng thoái chí, Vân Thi Thi tự giễu cười, tự hiểu là những câu hỏi mất khống chế vừa rồi không khỏi quá buồn cười.
Nói đến trong lòng anh rồi sao?
Ở trong lòng anh, cô chỉ là một quân cờ gọi thì tới, đuổi thì đi?
"Hôn nhân đối với em có nghĩa là gì, anh biết không? Nếu như anh ngay cả một thân phận danh chính ngôn thuận cũng không thể cho em, dựa vào cái gì mà muốn em thích anh?!"
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, vô lực mà nói: "Em không muốn thích anh nữa!"
Một câu nói giống như thanh đao lạnh lẽo, *** vào trong máu thịt, một chớp mắt kia, tim của anh giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào.
Cô không muốn thích anh nữa hả?
Người phụ nữ đáng ghét này, sao có thể tự quyết định như vậy?
Cô không muốn thích anh, anh có cho phép đâu?
Mộ Nhã Triết đứng lặng ở đó, thân hình cao lớn kiêu C*ng c*ng đờ giống như hóa đá, biểu tình trên mặt giống như tảng băng rét lạnh, trong mắt, chỉ có rối rắm và xấu hổ giận dữ.
Vân Thi Thi khó có thể chịu được im miệng không nói của anh, xoay người còn muốn chạy đi!
Anh tiến lên, cầm chặt cánh tay của cô, một tay ép cô quay lại.
Vân Thi Thi cảm giận được trước mắt là một trận hoa mắt chóng mặt nghiêng trời lệch đất, ngay sau đó, cô bị anh hung hăng đẩy vào tay vịn.
Một tay Mộ Nhã Triết nằm lấy eo của cô, một tay án đặt trên tay vịn, vòng cô trong tay mình.
"Cho em một cơ hội, rút lại câu nói vừa rồi!"
Anh hạ mắt trừng mắt cô, lạnh lùng nói: "Rút lại câu nói kia, Vân Thi Thi!"
"Rút lại?"
Sắc mặt Vân Thi Thi tái mét, bỗng nhiên cong... môi một cái, thật sự hỏi lại: "Được thôi, anh muốn em rút lại câu nào?"
"Em không muốn thích anh nữa, câu này."
Môi cô giác cong... một cái, bỗng nhiên chuyển mắt, tầm mắt nhìn đi nơi khác, trên mặt khôi phục trong veo lạnh lùng không chút thay đổi như bình thường.
Một lúc lâu sau không mở miệng.
Mộ Nhã Triết thấy cô im lặng, không khỏi hơi phiền não, trong con ngươi đen phủ đầy khó chịu, tay nắm bả vai cô càng lúc càng chặt.
"Nói đi!"
Tầm mắt Vân Thi Thi vẫn luôn không có rơi vào trên người anh, có mấy độ cô muốn mở miệng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Nói đi!"
Mộ Nhã Triết hơi mất kiên nhẫn.
Người phụ nữ này đúng là nghĩ ra tất cả các biện pháp chọc giận anh.
Anh nhìn chằm chằm biểu tình lãnh đạm của cô, áp lực lần nữa làm vỡ con đê chắn ngang lửa giận.
"Rút lại những lời này rất khó sao?!"
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, bắt lấy cằm của cô, ép buộc cô ngửa nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ: "Vân Thi Thi, em nhớ kỹ, anh không cho phép em rời khỏi anh."
"Cho nên, anh có ý gì?"
Vân Thi Thi giận quá thành cười, khóe môi cong lên một đường cong thảm đạm: "Mộ Nhã Triết, anh muốn em giống một tình nhân được anh nuôi nhốt bên cạnh anh? Làm chim hoàng yến anh nuôi trong ***g?"
"Em là người phụ nữ của anh. Không phải chim hoàng yến!" Mộ Nhã Triết từ trên cao nhìn xuống sửa lại chỗ sai của cô, gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Cho nên, em đừng dùng lời này để phủ nhận mối quan hệ với anh!"
"Phải. Phụ nữ, anh vốn dĩ cũng có phụ nữ rất nhiều!"
Vân Thi Thi nhẹ nhàng như mây nói ra miệng, mặc dù trái tim đau đớn từng trận, trên mặt lại cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh: "Đối với anh hẳn không chỉ có duy nhất một người."
"Là em!"
Sao người phụ nữ này lại luôn tự quyết định như thế?
Trừ cô, anh không muốn bất kì người phụ nữ nào.
Giọng Mộ Nhã Triết vô cùng trầm nói: "Em là người duy nhất."
Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn anh, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi lại: "Anh định chứng minh bằng cái gì?"
"Em cần anh sẽ cho em một danh phận."
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Không thể nghi ngờ.
Vân Thi Thi không nói một câu, nhưng đã im lặng rồi.
Trên đài ngắm cảnh, gió lạnh phơ phất.
Ngọn gió bên hồ thổi tới lộ ra vài phần lạnh lẽo ẩm ướt thấm vào xương cốt.
Vân Thi Thi dựa lưng vào tay vịn.
Một tay Mộ Nhã Triết đặt trên bờ vai cô, sức lực to lớn, cứ việc anh đã cố khống chế, nhưng vẫn làm đau cô.
Trên mặt của cô lại vẫn tĩnh mịch như cũ, không hề gợn sóng.
Con ngươi đen của Mộ Nhã Triết nhìn cô: "Một tờ giấy thôi, đã khiến em xem trọng như vậy?"
Chẳng lẽ người phụ nữ này tin tờ giấy, cũng không tin anh sao?
Trong lòng Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn anh.
Trong cảm nhận của người đàn ông này, chẳng lẽ, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy phân lượng, không đủ nặng sao?
Mộ Nhã Triết thấy cô không nói lời nào, lại trầm giọng hỏi: "So với tờ giấy kia, anh thật sự không đáng cho em tin cậy em?"
Vân Thi Thi hơi buồn cười hỏi lại: "Anh ngay cả một tờ giấy cũng không thể cho em, xin hỏi, em nên tin anh thế nào?"
Tờ giấy trong cảm nhận của cô là thứ vô cùng thần thánh, là đáng tôn trọng.
Trong cảm nhận của anh giá trị, lại như có giá rất rẻ?
Mộ Nhã Triết hạ mắt, giọng nói thâm trầm hỏi han: "Vân Thi Thi, tín nhiệm của em, hình như lại thành lập trên một tờ giấy! Chỉ là một tấm giấy thôi, cuối cùng nó có thể cho em cái gì?!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc