Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 318

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn bởi sợi dây chuyền kim cương tinh xảo, được tỉ mỉ tạo hình thành kiểu dáng của sao băng, vừa liếc mắt một cái, loá mắt tựa như sao băng.
Vân Thi Thi hơi kinh ngạc, nâng mắt.
Chẳng biết Mộ Nhã Triết đã vòng ra sau lưng cô lúc nào.
Anh mặc áo sơmi đen, tóc đen mềm mại gọn dàng, khuôn mặt đẹp trai anh khí bức người, một đôi sâu sắc hấp dẫn, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người cô.
Trong ánh mắt vốn cao ngạo mà trong veo lạnh lùng hiện lên dịu dàng chưa từng có.
Một phần dịu dàng đáng quý này, giống như có thể hòa tan cả sông băng rét lạnh nhất trên đời vậy.
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, chẳng lẽ, sao băng vừa xẹt qua trong màn ảnh, chính là sợi dây chuyền kim cương này sao?
Trong lòng cô biết rõ mọi chuyện đêm nay, có lẽ là "niềm vui bất ngờ" mà người đàn ông này cố ý sắp xếp?
Nhưng điều khiến cô sợ hãi là, cô không biết người đàn ông này thế nhưng lại hao phí thời gian cho một cuộc hẹn.
Trong nhận thức của cô, thời gian của anh nên cực kỳ quý giá, nắm trong tay tập đoàn tài chính Đế Thăng to như vậy, nên kiếm tỷ bạc một ngày!
Nhưng...
Cứ việc đã có chuẩn bị tâm lý, lại vẫn không nghĩ tới, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ vì cô.
Lúc này, cô đã hơi hồ đồ rồi.
Chẳng lẽ, là vì chuyện tối qua, anh tự biết đã làm quá, cho nên chuẩn bị cuộc hẹn bí mật này, muốn khiến cô vui vẻ, tháo bỏ ngăn cách giữa hai người vì chuyện hôm qua?
Cô không phải không biết, người đàn ông này cao ngạo cỡ nào.
Cô là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của anh.
Cũng là người phụ nữ anh bằng lòng chiều chuộng.
Trong chuyện hẹn hò này, anh chưa bao giờ phí sức như vậy.
Đây, là lần đầu tiên của anh đó.
Cứ việc lần hẹn hò này có nhiều chỗ tham khảo ý kiến của Mẫn Vũ, anh không biết nên suy đoán lòng của một người phụ nữ như thế nào.
Cô thích cái gì?
Không thích cái gì?
Anh đều không thể hiểu hết, chỉ có thể dựa vào đề nghị của Mẫn Vũ, mò mẫn từng chút một.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, tầm mắt rơi vào trên người cô, chỉ thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô hơi ngạc nhiên mà nhìn dây chuyền kim cương buông xuống từ tay tay anh.
Người đàn ông này, tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, chẳng lẽ, là vì chuyện xảy ra tối qua, cảm thấy áy náy? Cho nên mới làm những việc này để bù đắp?
Vân Thi Thi âm thầm oán thầm, thường thường hơi hơi nhướng mắt, đánh giá thần sắc của Mộ Nhã Triết.
"Thích?" Anh hơi hơi mở miệng, giọng nói trầm trầm.
Vân Thi Thi cũng không có nói, trong ánh mắt nhìn anh ẩn chứa giận dữ, cô nghĩ đến ngày hôm qua người đàn ông này cuối cùng ác liệt bao nhiêu, vừa nhìn thấy anh, trong lòng đã nổi lên hờn giận.
Nhưng mắt lại rơi vào sợi dây chuyền xinh đẹp cơ hồ khiến người ta hít thở không thông này, mặc dù khóe môi của cô cố gắng muốn duy trì độ cung trong veo lạnh lùng, lại vẫn hiện ra vẻ kinh ngạc vui mừng như cũ, khóe môi không thể khống chế mà hơi cong lên.
Mộ Nhã Triết đánh giá ánh sáng mềm mại trong mắt cô, nói vậy, đại để là cô thích phần kinh hỉ này rồi! Dù là người phụ nữ nào, đối mặt với kinh ngạc như vậy, hẳn là mất đi sức chống cự!
Bởi vậy, anh tiện thể ôm bờ vai cô, xoay người cô lại, muốn đeo sợi dây chuyền kim cương này cho cô.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi lại tránh khỏi động tác của anh, vì một phần thân mật này của anh, trên mặt của cô lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm.
Trong mắt anh, đây nghiễm nhiên là cô vẫn đang giận rồi!
"Không thích?" Mộ Nhã Triết mở miệng, giống như là đang hỏi ý kiến của cô.
Khóe mắt Vân Thi Thi liếc mắt sợi dây chuyền nằm ngang trong lòng bàn tay anh một cái, lạnh lùng lắc lắc đầu!
Anh cũng quá ngây thơ rồi!
Cô quật cường làm trái lương tâm, làm sao anh lại không nhìn ra.
Người phụ nữ này, rõ ràng là trong lòng còn đang giận anh!
Theo ánh mắt mới vừa rồi của cô, rõ ràng là vô cùng thích sợi dây chuyền này.
Rõ ràng là đang làm kiêu với anh.
Khóe môi Mộ Nhã Triết cong lên, vì thế nói: "Em không thích, anh sẽ ném nó đi."
Dứt lời, cũng không cô có chỗ phản ứng, Mộ Nhã Triết sải bước đi đến bên cạnh tay vịn đài ngắm cảnh, dùng lực ném dây chuyền đang cầm trong tay xuống hồ!
Đài ngắm cảnh cách bờ hồ rất gần.
Cánh tay anh mạnh mẽ tự nhiên mang theo sức mạnh không thể khinh thường, vừa ném, trong chớp mắt dây chuyền đã không thấy tung tích rồi!
Vân Thi Thi chuyển mắt, vừa lúc trông thấy động tác này của anh, ngẩn ra, lập tức bất chấp duy trì vẻ rụt rè trên mặt, khẩn trương đi đến bên cạnh anh, nhìn theo hướng anh ném đi, lại làm thế nào cũng không nhìn thấy nữa!
Trong lòng lập tức phẫn nộ.
Vẻ mặt hờn giận Vân Thi Thi cắn cánh môi, xoay người dùng lực đẩy anh một phen.
"Anh làm gì vậy?"
"Hả? Anh làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết dùng vẻ mặt vô tội địa nhìn cô, giống như rất mờ mịt, không rõ ý của cô.
"Anh thật kì lạ, vứt dây chuyền của em xuống hồ, anh rất vui hả?" Trong mắt Vân Thi Thi nổi lên xấu hổ và giận dữ.
"Em nói không thích."
Giọng nói Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống, ánh mắt sâu sắc như không tiếng động nhắc nhở cô, là vì cô không thích sợi dây chuyền này, anh mới ném nó xuống.
Vân Thi Thi nghẹn lời: "Em không thích thì anh lập tức vứt đi sao?"
"Em không thích, thì nó đã mất giá trị." Người đàn ông hơi hơi nâng cằm dưới kiêu căng lên, nói rất đương nhiên.
Giống như giá trị sợi dây chuyền này cũng không tính bằng giá tiền chế tạo nó ra.
Mà xem cô có thích hay không để đong đếm.
Nếu cô không thích, như vậy, hiển nhiên sợi dây chuyền này đã mất giá trị.
Một thứ không có giá trị, bỏ đi cũng không đáng tiếc.
Mày Vân Thi Thi nhíu thật sâu, vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô nói cô không thích, thì thật sự không thích sao?
Trên thực tế, trong lòng cô thật sự rất thích sợi dây chuyền này, cảm thấy nó rất đẹp, nhưng cô chỉ là không nghĩ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy!
Sao anh lạu... không hiểu tâm tư phụ nữ như vậy chứ?
Thật ra cô vô cùng thích sợi dây chuyền này mà.
Vô cùng thích.
Nhìn ra được, anh đã cẩn thận lựa chọn, dù là cắt hay là mài, mỗi một góc độ đều vô cùng tinh xảo, giá trị chế tạo nhất định rất xa xỉ!
Anh tỉ mỉ địa chuẩn bị một món quà bất ngờ như vậy cho cô, mà cô chỉ hi vọng anh có thể tỏ thái độ về cách cư xử của anh tối qua.
Dù cho, chỉ là một câu xin lỗi, cô cũng sẽ vô cùng hưởng thụ.
Nhưng anh nhất định phải ngạo mạn như vậy.
Đơn giản chỉ là một câu khẩu thị tâm phi "Không thích" của cô, sợi dây chuyền đắt giá như thế, anh nói ném thì ném!
Quan trọng là..., cô thật sự rất vừa lòng.
Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi trừng anh, vừa giận vừa hờn, đơn giản nghiêng đầu đi, không muốn để ý tới anh nữa!
Cô dỗi xoay người sang chỗ khác, không thèm liếc anh một cái, mím môi nhìn mặt hồ bình tĩnh, trong lòng lại dậy sóng, bị tức không nhẹ.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, hơi hơi bật cười, đi ra sau lưng cô.
Một đôi thon dài chân dài đến gần làn váy của cô.
Vân Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác, mím môi trợn mắt nhìn anh, ánh mắt giống như đang cảnh cáo anh nên giữ một khoảng cách với cô.
Hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa biến mất.
Mộ Nhã Triết bật cười, biết giờ phút này chắc chắn cô rất tức giận, chẳng những không chịu cách xa cô, mà dán lại càng gần.
Anh hơi hơi cúi người, cằm nhẹ nhàng đặt trên cổ cô, đôi môi mờ ám phất qua gương mặt cô."Sao vậy, vẫn tức giận?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc