Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 317

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Ân Nhã thẹn quá hoá giận, muốn tiến lên, lại đúng lúc xuất hiện bảo vệ cản cô ta lại.
Đảo Bali an bài bảo vệ vô cùng đúng lúc, dù sao cũng là muốn đảm bảo cho sự an toàn và riêng tư của khách hàng.
Bởi vậy, lúc bị bảo vệ ngăn cản, Tống Ân Nhã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bước lên du thuyền.
Nhà hàng Tây trên đảo Bali nằm giữa hồ, phương tiện đi lại duy nhất là thông qua du thuyền.
Khác với du thuyền ngắm cảnh trên hồ, du thuyền của nhà hàng Tây so với du thuyền phổ thông xa hoa hơn rất nhiều.
Bởi vậy, khi Vân Thi Thi được nhân viên phục vụ dẫn lên du thuyền của đảo Bali đã khiến những người đang ngắm cảnh xung quanh kinh ngạc!
Lúc này, mọi người hoặc là ghen tị, hoặc là kích động, hoặc là hâm mộ liên tiếp bàn tán.
"Trời ạ, đó là du thuyền của nhà hàng trên đảo Bali sao? Trời ạ, thật là xa hoa!"
"Còn không phải sao! Tôi nghe nói cái du thuyền đó có giá ở trên trời!"
"Trời ạ! Đảo Bali là ước nguyện cả đời của tôi!"
...
Vân Thi Thi đứng ở trước tay vịn, du thuyền lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi cảng, hướng về hòn đảo giữa hồ.
Cô cúi thấp đầu, nhìn bọt sóng cuồn cuộn không ngừng, ánh đèn trên du thuyền lấp lánh, chiếu trên mặt hồ, đẹp không sao tả xiết.
Chân trời, ánh trăng vẽ ra những đường sáng bạc.
Ngồi trên sàn du thuyền, Vân Thi Thi ôm bả vai, không khỏi cảm thấy có chút lạnh.
Nhân viên phục vụ lập tức đưa thêm áo khoác cho cô, Vân Thi Thi lễ phép cảm ơn, mặc dù khoác thêm áo khoác nhưng trên người vẫn cảm thấy lạnh.
Trong đầu cũng cảm thấy lạnh.
"Nhà họ Mộ giàu có bậc nhất, ông nội Mộ sao có thể chấp thuận để một diễn viên gả vào nhà họ Mộ? Nghĩ muốn trèo cao vào nhà họ Mộ sao, trở về mua cái gối đầu, nằm mơ còn thật hơn cái này!"
"Cô thật sự cho rằng anh Mộ là thật tâm thích cô sao? Anh ấy đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi! Cô còn tưởng rằng cô thật sự có thể leo cao, thuận lợi vui vẻ, danh chính ngôn thuận gả vào nhà giàu có?"
"Dạo này, làm người thứ ba, chen chân vào hôn nhân người khác đều tự cho rằng hợp tình hợp lý rồi sao?"
Người thứ ba?
Vân Thi Thi nhếch môi, lạnh lùng cười.
Buồn cười. Tại sao cô đã trở thành kẻ thứ cha rồi?
Toàn bộ những thứ Mộ Uyển Nhu có được, vốn là của cô!
Mộ Uyển Nhu mới là kẻ thứ ba, không phải sao?
ςướק đi tín vật của mẹ cô.
ςướק đi thân phận của cô.
ςướק đi người nhà của anh.
Còn ςướק cả... chồng chưa cưới của cô.
Kẻ thứ cha không phải Mộ Uyển Nhu sao? Sao lại thành cô rồi?
Vân Thi Thi nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, gió đêm thổi tới, cô bỗng nhiên chìa tay, vén lên tóc mái bị gió thổi loạn, đứng thẳng lên.
Cô không phải kẻ thứ ba.
Thứ Mộ Uyển Nhu có được, vốn dĩ là của cô!
Đã như vậy, cô sẽ đoạt lại toàn bộ những thứ vốn thuộc về cô!
Mặc dù, những thứ này, cô không hề cần!
Nhưng cô tuyệt đối không cho phép kẻ thứ cha lấy đi toàn bộ mọi thứ của cô, lại còn chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai!
Nhớ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn của Mộ Uyển Nhu kia, Vân Thi Thi liền cảm thấy ghê tởm từ đáy lòng.
Tội danh và ủy khuất mà cô phải chịu đựng suốt mười mấy năm, giờ phút này hiện rõ trong lòng cô!
Cô thề, nhất định phải đoạt lại toàn bộ những thứ thuộc về cô.
Du thuyền nhanh chóng chạy về phía cảng trên đảo giữa hồ.
Nhân viên tiếp đón tại cảng đã sớm đứng thành một hàng.
Vân Thi Thi đi xuống du thuyền, nhân viên phục vụ trên đảo Bali lập tức nhìn cô ân cần thăm hỏi: "Cô Vân, xin chào! Hoan nghênh tới nhà hàng đảo Bali!"
Nhà hàng chỉ có một phòng bao.
Phòng bao rộng khoảng 300 mét vuông.
Lúc nhân viên phục vụ dẫn Vân Thi Thi đi vào phòng, đập vào mắt là sự bài trí vô cùng xa hoa.
Chỉ riêng đèn treo thuỷ tinh, vừa nhìn đã biết là thứ xa xỉ.
Vân Thi Thi đi đến trước bàn, chỉ thấy trên bàn đặt sẵn đồ ăn tinh xảo, cô cầm lấy đôi đũa bằng ngọc, mặt trên khảm kim cương, còn chạm khắc tên cô.
Vân Thi Thi
...
Xa hoa đến mức khiến người khác không nói được thành lời.
Cũng khó trách người ta đồn rằng mỗi món ăn trong nhà hàng trên đảo Bali đều có giá trên một nghìn vạn.
Cho dù là mỗi một chi tiết nhỏ cũng đều vô cùng tinh xảo hoa lệ.
Cô ngắm nhìn bốn phía, lại không trông thấy bóng dáng Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi xoay người, có chút kỳ quái hỏi thăm: "Bữa ăn này là ai đặt trước? Tại sao không thấy người đâu?"
Trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
Mộ Nhã Triết rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Dẫn cô đến nơi này, lại không thấy anh đâu.
Mấy nhân viên phục vụ nhìn nhau, mỉm cười.
Vân Thi Thi thấy bọn họ ra vẻ thần bí thì hơi nhíu mày, không thèm nghĩ nữa.
Một mình đi loanh quanh trong phòng bao, vô tình phát hiện ra bên trong phòng bao có một đài quan sát, Vân Thi Thi bị kính thiên văn thu hút.
"Đây là kính viễn vọng sao?"
Vân Thi Thi chỉ vào kính viễn vọng hỏi.
Cô đối với lĩnh vực thiên văn học không có nhiều hiểu biết, bởi vậy cũng không biết rõ đây có phải kính viễn vọng hay không.
Nhân viên phục vụ phía sau mỉm cười, nói: "Đúng vậy, nghe nói đêm nay sẽ có sao băng...! Cô Vân, cô có muốn ngắm thử không?"
"Được." Vân Thi Thi vui vẻ đáp ứng.
Cô rất có hứng thú với chiếc kính viễn vọng này.
Vì thế, cô liền đi tới trước kính viễn vọng, nhân viên phục vụ liền bước lên phía trước điều chỉnh, động tác của Vân Thi Thi hơi vụng về nhìn vào thấu kính của kính viễn vọng, liền thấy trời sao mỹ lệ.
Thật là kỳ diệu.
Bình thường nhìn lên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ, những chấm nhỏ chằng chịt ở trong màn đêm, nhưng mà xuyên qua kính viễn vọng lại có thể nhìn thấy những ngôi sao thật ra có hình dạng và kích cỡ không hề giống nhau.
Có ngôi sao rất nhỏ, giống như một hạt cát.
Lại có ngôi sao rất lớn, toả ra ánh sáng xanh mát, hoặc là ánh sáng màu cam.
Giống như kim cương khảm trên trời đêm, ánh sáng lấp lánh, vô cùng mê người.
Rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở!
Vân Thi Thi không khỏi cảm thấy mê mẩn.
Cũng khó trách, không thiếu những người yêu thiên văn đến say mê, chính xác là giống như bị những vì sao làm cho mê muội.
Vân Thi Thi xuất thần, nhất thời không nhận ra, nhân viên phục vụ đã sớm lặng lẽ rời khỏi phòng bao.
Cô nhìn ngôi sao trên trời đến ngây người, bỗng nhiên, trong màn ảnh xẹt qua một luồng ánh sáng chói mắt mà đẹp đẽ!
Nhanh, rất nhanh, chớp lóe ngang dọc rồi biến mất, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi!
Nhưng mà Vân Thi Thi lại H**g phấn không kiềm chế được!
Dường như lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu nhìn thấy sao băng!
Vân Thi Thi không khỏi kinh hô một tiếng, ngẩng đầu lên, nhảy nhót nói: "Tôi thấy sao băng rồi!"
Xoay người, Vân Thi Thi kích động muốn tuyên bố tin tức này, lại thình lình chạm vào một ***g *** rắn chắc mà ấm áp.
Trán có chút đau.
Cô ôm trán, ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái, trước mắt lại bừng tỉnh như lúc sao băng xẹt qua, một chuỗi kim cương ở trước mắt cô, lóng lánh mê người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc