Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 309

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng Mộ Uyển Nhu vĩnh viễn cũng chỉ là một quân cờ để anh đổi lấy quyền thừa kế Nhà họ Mộ mà thôi, có thể đính hôn, rồi kết hôn với cô ta cũng không sao cả, nhưng muốn anh thực sự phải chạm vào người phụ nữ này.
Không có khả năng.
Vì thế, anh liền tung tin cô ta không thể mang thai.
Để cho tất cả mọi người tin là thật.
Mộ Thịnh biết "sự thật" Mộ Uyển Nhu vô sinh, vốn luôn quan tâm đến hương hỏa nhà họ Mộ, ông cũng có chút do dự.
Hôn sự vì vậy mà bị kéo dài.
Mộ Uyển Nhu cũng tin đây là thật, thật sự cho rằng mình vô sinh.
Lại không biết, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là con cờ bị Mộ Nhã Triết đùa bỡn trong tay.
Huống hồ, trên tay anh đã sớm nắm được chứng cứ cô ta vụng trộm yêu đương bên ngoài.
Băng ghi âm, băng theo dõi đều có, anh nắm chứng cứ trong tay chả nhẽ còn không chứng minh được "trong sạch" của cô ta?
Người phụ nữ này quá đần.
Muốn diễn trò này với anh, thực quá buồn cười.
Chẳng lẽ cô ta thật cho rằng, ngoại trừ trích nước ối, làm giám định DNA ra anh không thể mượn chuyện vụng trộm yêu đương của cô ta làm chứng cứ sao?
Mộ Nhã Triết cười: "Ông nội, nếu có một ngày ông biết đứa bé trong bụng cô ta không phải là con của cháu, ông sẽ nghĩ sao?"
Mộ Thịnh nhìn anh một cái khẽ ngẩn người. Sau đó tầm mắt liền rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu.
Mộ Uyển Nhu nghe xong lập tức lắc đầu, khiếp nhược nói: "Ông nội, ông phải tin cháu! Nếu có thể hiện tại cháu cũng muốn làm giám định DNA! Anh ấy có thể không nhận đứa con trong bụng cháu nhưng không thể... Xỉ nhục sự trong sạch của cháu như thế!"
Mộ Thịnh vội vàng nói: "Uyển Nhu, ông nội tin cháu! Chờ cho đứa bé trong bụng cháu được 5 tháng, đi làm giám định DNA, như vậy có thể trả lại trong sạch cho cháu rồi!"
"Tôi sẽ lấy ra chứng cứ chứng minh sự "trong sạch" của cô." Vẻ mặt Mộ Nhã Triết bình lặng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, không chút thay đổi xoay người đi lên lầu.
Giọng nói lạnh lẽo của anh khiến cho trái tim Mộ uyển Nhu không nhịn được mà run rẩy.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Rốt cuộc anh còn giấu cái gì mà cô ta không biết?!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi có chút bối rối, cũng không biết trong tay anh có thật nắm rõ chứng cứ gì hay không?
Cô ta làm việc rất cẩn thận, hẳn sẽ không lưu lại dấu vết gì mới đúng!
Nên chắc chắn anh không thể bắt được chứng cứ gì.
Nhưng vừa rồi trong đôi mắt Mộ Nhã Triết có chút sắc bén cùng khinh thường, giống như thực sự nắm cán chuôi trong tay, điều này khiến cô ta không kìm được có chút lo lắng.
Cô ta cảm thấy, trên tay người đàn ông này nhất định giữ chứng cứ, nếu không, anh chắc chắn sẽ không ngả bài khi không nắm chắc phần thắng trong tay!
Từ sau khi cô ta nói rằng mình đang mang thai, từ đầu đến cuối trên mặt anh vẫn không hề có chút nào quá kinh ngạc.
Giống như đã sớm dự liệu được điều này.
Chẳng lẽ, anh biết cô ta có thể mang thai?!
Nghĩ đến đây, Mộ Uyển Nhu không khỏi đổ mồ hôi lạnh!
Vậy chuyện sáu năm trước cô ta được chẩn đoán là "vô sinh", thủy chung vẫn là một đám sương mù chưa bị chọc thủng, có rất nhiều điểm đáng ngờ vô cùng kỳ lạ.
Cô ta vẫn không tin mình không thể sinh con.
Chẳng lẽ... Chuyện này là do người đàn ông kia đứng sau thao túng?
Nghĩ vậy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo cô ta, cánh môi bởi vì sợ hãi mà không khống chế nổi run rẩy.
Mộ Thịnh sờ sờ tay cô ta thấy đầu ngón tay thấm lạnh không khỏi ngảng đầu lên nhìn, chỉ thấy mồ hôi trên mặt không ngừng rơi, sợ hãi trong mắt căn bản đã không thể che dấu, vô cùng rõ ràng.
"Uyển Nhu, cháu đừng sợ, có ông nội ở đây, nó không thể làm gì cháu đâu!"
Mộ Uyển Nhu trở tay cầm lấy tay Mộ Thịnh, tính giáng thêm một cú nữa lên người ông: "Ông nội, cháu sợ, cháu thật sự rất sợ, ông phải tin cháu, đứa bé trong bụng cháu không phải của anh ấy còn có thể của ai? Lời anh ấy vừa nói không phải là lên án cháu cấu kết với người đàn ông khác sao? Cháu làm sao có thể?! Ông nội, ông phải tin Tiểu Nhu, cháu không thể làm ra chuyện có lỗi với anh ấy, có lỗi với ông, có lỗi với nhà họ Mộ! Đúng không?
Mộ Thịnh liên tục gật đầu, không hề nghi ngờ biểu hiện của cô ta: "Ông tin, Tiểu Nhu của ông sao có thể làm chuyện như vậy? Ông nội tin cháu!”
"Nhưng mà anh ấy rất muốn giám định DNA với cháu! Ông nội, không phải cháu không dám làm, chỉ là... Cháu không lỡ đứa bé này! Vạn nhất thương tổn đến đứa bé trong bụng cháu, cháu thật không biết đời này mình còn có thể mang thai không?”
Mộ Uyển Nhu nói một hồi, than thở khóc lóc, bộ dáng rất đáng thương, khiến cho Mộ thịnh càng thêm đau lòng, không nhịn được dỗ dành an ủi cô ta: "Đứa bé ngoan! Cháu yên tâm, có ông nội ở đây, không cho phép bất cứ kẻ nào chạm đến một sợi lông của cháu! Ông không chấp nhận bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến hương khói nhà họ Mộ! Đừng đau lòng, mặc dù nó không nhận đứa cháu này nhưng ông nội nhận!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu vui sướng, trên mặt lại giả bộ như vừa tủi thân vừa cảm động, nhào vào trong lòng Mộ Thịnh, khóc nói: "Vâng! Ông nội hiểu Tiểu Nhu nhất”.
Rúc vào trong lòng Mộ Thịnh, Mộ Uyển Nhu nhịn không được phát ra mấy tiếng khóc nức nở, nhưng trên mặt lại vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Nhà trẻ Tống Khánh Linh.
Trước cửa trường học, rất nhiều bạn nhỏ được thầy giáo nắm tay dắt lên xe của trường.
Vân Thiên Hữu đứng ở cửa trường học, cậu vừa mới gửi tin nhắn cho Lý Hàn Lâm, ngẩng đầu lên liền thấy một đám Lolita đáng yêu vây quanh cậu, trận thế thật giống như một đám sao sáng vây quanh mặt trăng đó.
Không trách được dù sao cậu cũng gặp nhiều rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiên Hữu hơi trầm, sợi tóc mềm mại buông xuống bên tai, đôi mắt thuần khiết xinh đẹp hơn cả nước suối.
Một cô bé với ánh mắt kinh diễm, bàn tay lôi kéo góc áo của cậu, ý muốn nói với cậu mấy câu.
Một câu cũng được.
Vân Thiên Hữu khẽ xoay người, tựa hồ có chút phản cảm đối với sự thân thiết của cô bé.
Nhưng cô gái nhỏ một chút cũng không ngại, trái lại còn vui sướng nở nụ cười, đứng ở trước mặt Thiên hữu nói: "Hữu Hữu, cha mẹ cậu đâu? Một mình cậu về nhà à?
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi quay đầu đi không muốn trả lời câu hỏi của cô bé.
Nhưng bạn nhỏ vốn suy nghĩ đơn thuần tưởng cậu mất mác, trên mặt liền có chút thương hại, níu ông tay áo cậu nói: "Hữu Hữu, tớ có thể đi cùng cậu nha!”
Vân Thiên Hữu không thèm quan tâm cầm điện thoại nhìn thời gian.
Thật chậm.
Lý Hàn Lâm này ném xe ở trên đường sao!
Đằng sau, mấy em gái vẫn cứ ríu rít quanh cậu.
Trong đầu cậu ẩn ẩn có chút đau đớn.
Vì thế, cậu quay đầu nhìn vẻ mặt đơn thuần khờ dại của bé gái nhỏ, hạ lệnh đuổi khách: "Đừng đứng ở cạnh tôi!”
Thật phiền!
Cậu đã bị mấy Lolita này ђàภђ ђạ cả một ngày, tan học rồi còn không tha cho cậu sao!
Một đám tiểu quỷ ngay cả làm phép trừ trên đầu bàn tay cũng đếm không hết.
Chỉ số thông minh lại không cùng tần sóng, làm sao có thể nói chuyện.
Trong nhà trẻ Hữu Hữu chính là một tiểu nam thần, không chỉ mấy cô bé mà ngay cả giáo viên các lớp khác cũng thường xuyên đến say đắm nhìn cậu qua cửa sổ.
"Ai nha, thật đáng yêu! Nếu tôi có thể sinh đứa bé đáng yêu như thế chắc sẽ hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ!"
"Mẹ cậu nhóc đời trước nhất định đã cứu vớt vũ trụ, nên đời này mới có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy, thật hâm mộ mà!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc