Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 307

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ông nội, cứ như vậy mà ông đã xác định người phụ nữ này là người ông muốn tìm?"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt sớm đã trở nên trắng bạch của Mộ Uyển Nhu, giễu cợt nhếch môi: "Ông nhìn kỹ cô ta xem, cô ta cùng người ông tâm tâm niệm niệm rốt cuộc giống nhau ở điểm nào?"
Mộ Uyển Nhu nhìn về phía vẻ mặt rét lạnh của Mộ Nhã Triết, trong lòng lạnh hẳn.
Cô ta luôn biết xem sắc mặt người khác để làm việc.
Chỉ một cái liếc mắt cô ta hoàn toàn hiểu người đàn ông này đã hết kiên nhẫn với cô ta!
Mộ Thịnh nghe theo lời rời tầm mắt đến trên khuôn mặt Mộ Uyển Nhu, trong ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng xem kỹ.
Trong mắt ông rõ ràng có hoài nghi, Mộ Uyển Nhu cả kinh, sắc mặt tái mét, trong vô thức liền bị dọa lùi một bước, bàn tay níu chặt vạt áo, nhu nhược bất lực gọi một tiếng: "Ông nội..."
Ánh mắt cô ta vô tội điềm đạm mà đáng yêu, khiến cho Mộ Thịnh nhất thời khôi phục lại tinh thần, phủ nhận nói: "Không có khả năng! Nó chính là con gái của Khuynh Thành."
Cả hai lần báo cáo xét nghiệm DNA đều trùng khớp chứng tỏ con bé chính là con gái của Mộ Khuynh Thành.
Cho dù dung mạo không giống thì thế nào?
Điều này không nói lên điều gì!
Mộ Nhã Triết cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng, Mộ Uyển Nhu lại nhanh miệng ςướק lời: "Ông nội..."
Chỉ thấy cô ta mím môi, sắc mặt cô đơn mà vô lực bước đến trước mặt Mộ Thịnh, cầm lấy tay ông, khổ sở nói: "Nếu anh ấy muốn giải trừ hôn ước với cháu, cháu có cố chấp làm gì nữa? Trong lòng anh ấy vốn không có cháu, giải trừ hôn ước cũng được, dù sao cháu cũng chỉ nghĩ có thể ở bên cạnh phụng dưỡng ông nội cả đời là tốt rồi! Ông nội, chỉ cần ông đừng đuổi cháu đi, cháu không nỡ rời xa ông nội, chỉ muốn được ở bên cạnh ông đến già! Nhưng mà..."
Cô ta nói được một nửa, liền làm ra vẻ thương tâm cúi đầu, bàn tay chậm rãi dời xuống bụng dưới còn bằng phẳng của mình, bờ môi khẽ run run.
Mộ Thịnh thấy vậy, còn tưởng rằng cô ta vì Mộ Nhã Triết giải trừ hôn ước mà khổ sở, trong lòng áy náy cùng đau lòng.
Tay vừa mới đặt lên tay cô ta, đã thấy hai hàng nước mắt thống khổ theo hai bên gò má trượt xuống, rơi trên mu bàn tay khô ráp của Mộ Thịnh, ấm nóng ẩm ướt.
"Làm sao vậy?!" Mộ Thịnh hoảng hốt lo sợ nói.
"Ông nội, cháu nên làm sao bây giờ? Đứa trẻ trong bụng cháu nên làm sao bây giờ?!" Mộ Uyển Nhu bỗng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, trên mặt giả bộ suy sụp tan vỡ, khóc thất thanh: "Đứa nhỏ của cháu nên làm gì bây giờ?"
Mộ Thịnh cả kinh, trên mặt hiện lên sự khó hiểu, không biết đứa trẻ trong miệng cô ta nói là như thế nào?
Đôi mắt Mộ Nhã Triết khẽ híp lại, đôi con ngươi thâm thúy dừng lại trên bụng dưới còn bằng phẳng của cô ta, nhất thời cũng không biết người phụ nữ đang định làm gì!
Mộ Uyển Nhu làm ra vẻ khổ sở không thôi, nước mắt trên mặt ràn rụa, nghẹn ngào nói: "Ông nội, cháu cũng mới biết, vốn dĩ cháu cũng không tin! Nhưng sau khi đi khám, hôm nay cháu mới biết được tin tốt này. Vốn định nói cho ông biết, nhưng..."
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng lên, nước mắt làm nhòe khuôn mặt, đáng thương nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt lập tức xuất hiện thất vọng, bi thương cùng giá lạnh muốn ૮ɦếƭ: "A Triết anh ấy không cần cháu nữa, không cần cháu cũng được. Nhưng đứa bé trong bụng cháu, chả nhẽ anh ấy cũng không cần sao?”
Oanh một tiếng, trong đầu Mộ Thịnh như nổ tung!
Con bé mang thai rồi?!
Không lẽ, đứa con là của Mộ Nhã Triết?!
Mộ Nhã Triết nghe thấy vậy đôi mắt mở to, trên mặt dần xuất hiện sự lạnh lẽo.
Cô ta... Mang thai?
Mộ Thịnh lập tức nắm chặt lấy cổ tay Mộ Uyển Nhu, đôi mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi nhìn về phía Mộ Nhã Triết.
Không phải nói con bé không thể mang thai sao?
Sao giờ lại nói mang thai đứa bé của Mộ Nhã Triết?
Mộ Nhã Triết nghe thấy cũng ngẩn người, đôi mắt mở to, trên mặt dần xuất hiện sự lạnh lẽo.
Người phụ nữ này rốt cuộc muốn giở trò gì với anh?
Mang thai?!
Anh còn không nhớ là đã từng chạm qua đầu ngón tay của cô ta!
Vì thế, anh ghét bỏ nói: "Mộ Uyển Nhu, cô không cần ra vẻ."
"Em không có!"
Mộ Uyển Nhu nắm chặt tay Mộ Thịnh, khẩn trương sợ hãi,"vô tội" nói: "Ông nội, hôm nay cháu cũng mới biết, cháu vốn dĩ muốn nói tin tốt này cho hai người! Nhưng A Triết lại muốn giải trừ hôn ước với cháu, tin tốt nay cũng biến thành tin xấu rồi! Nhưng cháu thực sự đã mang thai."
Mộ Nhã Triết cuối cùng cũng hiểu được người phụ nữ này không biết xấu hổ đến mức nào.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới tối qua, đang lúc tranh cãi kịch liệt cô gái nhỏ kia bỗng nhiên không khống chế được mà hỏi anh: “Anh hỏi em thuộc loại người nào, vậy anh thuộc loại người nào? Giống Mộ Uyển Nhu sao?"
Chẳng lẽ...
Mấy ngày anh không ở trong nước, Mộ Uyển Nhu đã chạy đến trước mặt cô ấy giễu võ dương oai, tuyên bố cô ta mang thai con của anh, mượn điều này để xỉ nhục Vân Thi Thi?
Hiển nhiên cô ấy đã tin.
Cho nên, mới đau lòng đến mức cho số điện thoại của anh vào sổ đen, đối xử lạnh lùng với anh, coi anh như không tồn tại?
Thậm chí, thẹn quá hóa giận không cho anh chạm vào cô.
Thậm chí nói anh bẩn, đơn giản chỉ là cô đã tin ly do thoái thác của Mộ Uyển Nhu là thật?
Trong nháy mắt Mộ Nhã Triết liền hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong lòng lại có chút giận.
Cô gái ngốc nghếch này, lại còn dám nghe tiếng gió đoán trời mưa, tín nhiệm đối với anh chỉ có ít ỏi như thế?
Thật muốn trừng trị cô một chút!
Nhưng điều Mộ Nhã Triết không tin được chính là, Mộ Uyển Nhu này lại muốn tự nhảy vào hố lửa?
Chỉ có thể nói, nếu chiêu phô trương thanh thế này của cô ta chỉ là kế hoãn binh, vậy thì tâm kế của Mộ Uyển Nhu còn sâu hơn anh tưởng tượng, càng ngày càng khó đoán.
Căn bản anh chưa từng chạm qua cô ta, cô ta lại dám nói đang mang thai con của anh.
Chẳng lẽ, cô ta không sợ sinh con ra anh sẽ làm xét nghiệm DNA?
Hay là...
Mộ Nhã Triết thêm một lần nữa mở to mắt, ánh mắt rét lạnh thấu xương.
Nên nói là cô ta vốn dĩ không có ý định giữ lại đứa trẻ này.
Bên này, Mộ Thịnh nhìn bộ dáng bất lực yếu đuối của Mộ Uyển Nhu, lòng đau như muốn rỉ máu!
Mộ Thịnh lập tức trấn an cô ta nói: "Tiểu Nhu, cháu đừng vội, ông nội tin cháu, ông nội tin cháu! Tới đây, ngồi xuống!"
Nói xong, ông vừa dỗ dành vừa kêu cô ta Mộ Uyển Nhu ngồi xuống ghế sofa, sau cùng cũng ngồi xuống theo, kinh ngạc qua đi, trên mặt lập tức hiện lên vui mừng: "Tiểu Nhu, cháu đừng nói bừa? Mang thai là chuyện tốt! Là chuyện vô cùng tốt! Đừng lo lắng."
Nói xong, ông một bên vỗ nhẹ lưng Mộ Uyển Nhu, một bên quay đầu giận giữ nói với Mộ Nhã Triết: "Cháu nói gì? Tiểu Nhu mang thai con của cháu, đây không phải là chuyện tốt sao? Cái gì mà nói cố làm ra vẻ, cháu nói cái gì đó?! Ngay cả điều cơ bản nhất của một người đàn ông cũng không làm được, thật không thể tin được!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông nội, cháu chưa từng chạm vào cô ta, mặc dù cô ta mang thai nhưng đứa bé này không phải của cháu."
Mộ Uyển Nhu nghe thấy, sống lưng lạnh ngắt, lập tức thương tâm che mặt khóc thút thít, làm như vô cùng mất mác khổ sở: "Ông nội, thôi... Thôi, nếu anh ấy đã không chịu nhận đứa bé này, vậy thì bỏ đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc