Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 306

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lời nói mạnh mẽ của ông vang khắp căn phòng rộng lớn.
Ngay cả Mộ Uyển Nhu không khỏi kinh ngạc không thôi.
Mộ Thịnh lấy quyền thừa kế nhà họ Mộ ra uy hiếp Mộ Nhã Triết ư?
Mộ Uyển Nhu trong lòng khiếp sợ, lại đồng thời âm thầm tự đắc, Mộ Thịnh cưng chiều cô ta như vậy, càng khiến cô ta thêm phần tự tin.
Mộ Nhã Triết nghe vậy, khóe mắt bỗng nhiên hơi nheo lại.
Đúng rồi, làm sao anh quên được.
Lúc trước Mộ Thịnh tuyên bố hôn ước này, cũng đồng thời tuyên bố anh trở thành người thừa kế chính thức của nhà họ Mộ. Anh làm sao có thể quên được, anh sở dĩ có thể có được quyền thừa kế, không phải là do anh có bao nhiêu ưu tú, mà hoàn toàn là do hôn ước kia.
Sở dĩ lúc trước anh đáp ứng hôn ước này, không còn nguyên nhân nào khác, mà do Mộ Thịnh hứa hẹn với anh, nếu anh đính ước cùng Mộ Uyển Nhu, lập tức sẽ nhường quyền thừa kế nhà họ Mộ cho anh.
Điều này làm anh vô cùng phân tâm.
Gia tộc nhà họ Mộ to lớn như vậy, nội bộ bên trong vô cùng phức tạp.
Nếu hình dung nhà họ Mộ như hoàng thất thời cổ, cũng hoàn toàn không quá.
Tạm không nhắc đến những nhánh khác của nhà họ Mộ, Mộ Thịnh cũng có con riêng lưu lạc bên ngoài, bên cạnh đó Mộ Thịnh có tới ba người vợ chính thức, cả ba người họ đều tranh đua gay gắt, tất cả sinh được năm người con trai, ba người con gái.
Lúc ấy, trong số năm người con trai, người mà Mộ Thịnh vừa lòng nhất lại là Mộ Liên Tước-con trai của người vợ thứ ba.
Bất luận là về thủ đoạn hay năng lực, sự quyết đoán, Mộ Liên Tước năm đó là đứa con trai ưu tú nhất của Mộ Thịnh, cũng là người có hi vọng kế thừa quyền lực nhà họ Mộ nhất.
Nhưng mà Mộ Thịnh lại là người cực kỳ chú trọng sự phân biệt giữa con cả và con thứ.
Tuy rằng Mộ Liên Tước ưu tú như vậy, Mộ Thịnh có hài lòng ra sao, nhưng chung quy lại, ông cho rằng, con thứ dẫu sao cũng không đủ tư cách, nhà họ Mộ vốn xuất thân là danh môn vọng tộc, không có đạo lý nào con vợ lẽ lại trở thành người thừa kế.
Mộ Liên Thành là con vợ cả, tuy rằng các phương diện đều không ưu tú bằng Mộ Liên Tước, nhưng với thân phận là trưởng nam, Mộ Thịnh đành nhường quyền thừa kế cho Mộ Liên Thành.
Chỉ tiếc rằng Mộ Liên Thành tiếp nhận quyền lực nhà họ Mộ không được bao lâu thì không may lại ૮ɦếƭ sớm, bởi vậy mà đến nay, vị trí chủ nhân nhà họ Mộ vẫn luôn để trống.
Quyền lực nhà họ Mộ to lớn là vậy vẫn luôn bị Mộ Thịnh thâu tóm ở trong tay, chỉ là ông đã già rồi, nếu như không nhanh chóng chỉ định người thừa kế, khó tránh khỏi sẽ làm bên trong gia tộc sinh ra náo động.
Trong sử sách, lúc ấy Khang Hi hoàng đế có hai mươi tư người con trai, trong đó có chín người con tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Nếu như quan sát những gia tộc danh giá và giàu có, sẽ thấy rằng vì tranh đoạt quyền lực, trở thành người đứng đầu nắm giữ quyền sinh sát của gia tộc mà anh em ruột thịt sẵn sàng phản bội, giết hại lẫn nhau, cũng không phải là ít.
Bởi vậy Mộ Thịnh mới nóng lòng công bố người kế thừa, nhằm làm ổn định bên trong gia tộc, để tránh tạo ra những náo động không cần thiết.
Mộ Thịnh vẫn luôn tìm kiếm vị chủ nhân đời kế tiếp nhà họ Mộ.
Mà Mộ Nhã Triết, lại là đối tượng mà ông vừa lòng nhất.
Mặc dù lúc đó Mộ Nhã Triết chỉ có mười bốn tuổi, lại khiến Mộ Thịnh vô cùng tán thưởng.
Ông cho rằng, trong tất cả những con cháu của ông, năng lực của Mộ Nhã Triết là xuất sắc hơn người.
Khi đó Mộ Nhã Triết còn là thiếu niên, cũng khẩn thiết mà hy vọng có được đến quyền kế thừa nhà họ Mộ, tới nay anh đã củng cố vững chắc địa vị của mình ở trong gia tộc.
Mộ Liên Thành mất sớm, để lại mình anh còn quá non trẻ, Mộ Nhã Triết năm ấy mới mười bốn tuổi đã hiểu được rằng ở trong một đại gia tộc lớn như thế này, nếu như không có quyền lực, sớm muộn cũng sẽ bị khinh thường và nhanh chóng bị đào thải.
Nếu không phải dựa vào thế lực của nhà họ Giang, chỉ sợ một Mộ Nhã Triết còn thiếu niên sẽ bị cuốn vào lốc xoáy tranh giành quyền lực, mặc cho bị giày xéo.
Bởi vậy, đối với hôn ước này, Mộ Nhã Triết im lặng nhận lời, cũng bởi vậy, anh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế chính thức nhà họ Mộ.
Mười tám tuổi anh đã tham gia vào xí nghiệp nhà họ Mộ, năm hai mươi tuổi tiếp quản cơ nghiệp khổng lồ nhà họ Mộ, tiếp nhận chức vụ tổng tài tập đoàn tài chính Đế Thăng, suốt chín năm đầy sóng gió qua, thế lực của anh sớm đã ăn sâu bén rễ, toàn bộ Đế Thăng hưng thịnh như vậy đã hoàn toàn thuộc sự khống chế của anh.
Nếu như không có anh điều hành, tập đoàn nhà họ Mộ khổng lồ như vậy, sợ là chỉ trong một đêm liền sẽ sụp đổ ầm ầm, không có anh, Đế Thăng sẽ chỉ là cái vỏ rỗng.
Mà nay, Mộ Thịnh lại muốn dùng việc tước đi quyền kế thừa để uy hiếp anh?
Thật sự buồn cười.
Chẳng lẽ, Mộ Thịnh còn tưởng rằng hiện giờ anh vẫn còn khúm núm sợ bị tước đi quyền kế thừa sao?
Anh sớm đã không phải là Mộ Nhã Triết của mười lăm năm trước nữa rồi.
Anh xoay người, tầm mắt dừng ở trên người Mộ Thịnh, trong mắt anh bao trùm bởi sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Mộ Thịnh cho rằng anh sẽ bởi vậy mà thỏa hiệp sao, muốn anh thu hồi những lời nói đại nghịch bất đạo vừa rồi sao? Mộ Nhã Triết mặt vô cảm mà câu môi, kiêu căng mà băng lãnh nói: “Quyền thừa kế nhà họ Mộ, ông định nhường lại cho ai?”
Mộ Thịnh thình lình mà nghe câu nói đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại: “Cháu nói cái gì?!”
“Cháu nói rất rõ ràng.” Mộ Nhã Triết nhoẻn miệng cười, câu môi, miệng lưỡi nhàn nhạt cùng trào phúng: “Ông nội tuổi tác quả thật là cao rồi, sợ là tai nghe có chút không rõ ràng!”
“Đồ bất hiếu! Cháu thật sự là ngang ngạnh!!” Mộ Thịnh bị anh làm cho tức giận đến run người, khẩn trương ôm ***, trong ***g *** tức giận cuồn cuộn, giống như sóng cuộn biển gầm: “Cháu thật sự là vì một người phụ nữ thấp kém như vậy, mà ngay cả quyền kế thừa cũng từ bỏ hay sao! Chẳng lẽ cháu thật muốn vì cô ta, không tiếc hết thảy, thậm chí là từ bỏ quyền kế thừa, chỉ còn hai bàn tay trắng hay sao?!”
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng cười, khinh thường nhìn đáp lại: “Nhà họ Mộ mất đi cháu, mới là thật sự hai bàn tay trắng.”
Mộ Thịnh kinh ngạc mà nheo đôi mắt vẩn ***c.
Thằng nhóc này, thật là khẩu khí bừa bãi!
Mộ Thịnh nheo mắt, tính cách của đứa cháu trai này, ông vẫn luôn hiểu, trước nay đều là vô cùng cuồng ngạo, cũng không coi sự uy hiếp của bất cứ ai ra gì!
Chỉ là, anh còn quá trẻ, quá mức cuồng ngạo, thậm chí không biết trời cao đất dày!
Chẳng lẽ, anh thật sự cho rằng cơ nghiệp nhà họ Mộ lớn như vậy, không có anh thì thật sự sẽ trở thành năm bè bảy mảng sao?!
Mộ Thịnh hiển nhiên không tin.
Nhưng mà đối với phát ngôn bừa bãi của Mộ Nhã Triết, từ đáy lòng của Mộ Thịnh không phải không có khiếp sợ.
Thằng nhóc này, tuổi còn trẻ, nhưng lại quyết đoán hơn hẳn ông năm đó!
Chút bất tri bất giác, đã thành nhân vật không thể khinh thường!
Hậu sinh khả uý.
*Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường
Mặc dù Mộ Thịnh không tin, lại cũng không thể không để tâm mà cân nhắc, rốt cuộc thằng nhóc này đã nắm trong tay thế lực như thế nào.
Sắc mặt Mộ Thịnh vô cùng âm trầm, lời nói vừa rồi của ông, cũng không phải thật sự nghiêm túc muốn tước đoạt quyền thừa kế của anh, chẳng qua là vì muốn hù dọa anh mà thôi, lại không nghĩ tới anh lại có thể nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, ngược lại còn khiến ông mất đi tự tin.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nặng nề nói: “Còn có, ông nội à, mong ông đính chính lại, cô ấy không phải là loại phụ nữ thấp kém gì cả, cô ấy là người phụ nữ mà Mộ Nhã Triết cháu đã chọn.”
Dừng một chút, ánh mắt lạnh băng mà trào phúng của anh bỗng nhiên dừng lại trên sắc mặt phức tạp của Mộ Uyển Nhu, lạnh lùng mà hỏi lại: “So với cô ấy, người phụ nữ này, ông nội à, ông lại bắt cháu cưới một người lai lịch không rõ ràng, ông không cảm thấy đây mới chuyện là vớ vẩn nhất hay sao?!”
“Cái gì mà lai lịch không rõ ràng?!” Mộ Thịnh tức giận mà trừng mắt nhìn anh một cái: “Tại sao Uyển Nhu lại có thể là một người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc