Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 304

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mà Vân Thi Thi, thì muốn có nhà.
Như thế, anh sẽ cho bọn họ một cái nhà.
Một căn nhà, có anh, có cô, có hai đứa con, tổng cộng bốn người.
Con trai của anh, ưu tú hơn anh, tuổi còn nhỏ giá trị con người đã trên trăm triệu, chỉ là một Nhà họ Mộ, đứa nhỏ này đâu có để vào mắt.
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết hé mở, lời nói rét lạnh như băng tràn ra khóe môi: "Ông nội, cháu nghĩ là, ông đã nghĩ sai một chỗ."
Mộ Thịnh thấy anh mở miệng, nhưng vẫn thấy rất mờ mịt, mắt ưng híp híp, trong lòng thấy hơi kì lạ: "Có ý gì? Ông nghĩ sai chuyện gì?!"
"Người phụ nữ này, sẽ là vợ của cháu, là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, là người mà cháu nhận định!"
"Cái gì?"
Mộ Thịnh nghe anh nói vậy, nhất thời trong lòng giận đến mức đau tim, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc!
Mộ Thịnh chăm sóc nuôi dưỡng anh từ tấm bé, đứa bé này, ông hiểu hơn bất kì ai.
Lễ giáo nghiêm khắc, từ nhỏ Mộ Nhã Triết đã là một đứa bé xuất sắc.
Khác với những kẻ giàu có mà không học vấn không nghề nghiệp, hoàn khố nhị thế tổ*, cả ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài tìm vui, phụ nữ bên người vô số.
*Hoàn khố nhị thế tổ: chỉ những con cháu nhà giàu có, từ nhỏ đã sống trong sung sướng, tính cách ngang tàng, không coi ai ra gì
Mộ Nhã Triết đối với phụ nữ, gần như là lãnh tình.
Ông luôn cho rằng, đối với phụ nữ, cháu cưng của ông cũng tối đa là nhất thời hứng khởi, chơi đùa mà thôi.
Đợi đến một ngày chơi chán, thì cũng an phận rồi.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, anh cư nhiên dám nói với ông anh đang thật lòng?!
Thật lòng muốn cưới người phụ nữ kia làm vợ, thậm chí nói ra lời như "Cháu nhận định cô ấy"?
Nếu người phụ nữ này con gái nhà giàu môn đăng hộ đối với nhà họ Mộ, thì cũng thôi! Mộ Thịnh cũng sẽ tán thành.
Nhưng cô lại là chỉ là một minh tinh nhỏ bé trong Làng Giải Trí, phụ nữ như vậy, tuyệt đối không có tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Mộ!
Trên mặt Mộ Thịnh hiện lên ***, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn Mộ Nhã Triết, tức giận quát: "Làm càn!! Cháu xem lời của ông nội như gió thoảng bên tai sao? Lúc trước không phải ông đã nói với cháu, loại phụ nữ như vậy, đừng mơ bước vào cửa chính nhà họ Mộ nửa bước! Cháu có đặt lời ông nội nói ở trong lòng không?"
Mộ Nhã Triết chưa kịp nói gì, Mộ Uyển Nhu lại ngắt lời của anh trước một bước: "Ông nội, ông đừng tức giận nữa! Ông cũng biết mà! Phụ nữ trong Làng Giải Trí, ai không biết đùa bỡn mưu kế? Lòng dạ rất sâu. Có những kẻ trời sinh đã rất biết quyến rũ đàn ông, là hồ ly tinh chuyển thế, A Triết cũng chỉ là nhất thời hứng khởi thôi. Dù anh ấy muốn cưới người phụ nữ kia vào cửa, làm vợ lẽ, cháu cũng đồng ý!"
Mộ Thịnh giận dữ nói: "Đồng ý cái gì? Uyển Nhu, không phải ông nội nói cháu, sao một chút tầm nhìn cháu cũng không có vậy?! Nếu người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Mộ, là sẽ tranh giành địa vị với cháu! Tính tình cháu đơn thuần, chẳng lẽ để cho ông nội trơ mắt địa nhìn cháu lục ***c với người ta?! Cháu không đau lòng cho mình, ông nội lại đau lòng cho cháu!"
Mộ Uyển Nhu ngại ngùng cười, ngập ngừng nói: "Nhưng mà A Triết thích người phụ nữ đó, không phải sao? Đây cũng là chuyện không có cách nào. Cháu cũng hi vọng anh có thể yêu cháu hơn một chút, nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng được."
Mắt Mộ Nhã Triết nheo lại, tầm mắt rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu, cô ta có cái miệng rất biết lấy lòng người khác, những lời nói ra, còn ngọt hơn mật, dỗ Mộ Thịnh yêu thương cô ta không ngớt.
Cũng khó trách Mộ Thịnh yêu thương cô ta như vậy, thậm chí thương vào trong xương cốt.
Thường ngày cô ta tốn không ít sức lực trên người Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh lớn tuổi, đã không còn hăng hái như lúc tuổi còn trẻ, giống như những người lớn tuổi khác, cũng cần có một người làm bạn và chăm sóc.
Mộ Thịnh lớn tuổi, đã không còn hăng hái như lúc tuổi còn trẻ, giống như những người lớn tuổi khác, cũng cần có một người làm bạn và chăm sóc.
Mà anh ngày thường bận rộn chuyện công ty, rất ít về nhà làm bạn với ông. Tiểu Dịch Thần cũng không biết vì sao, không hề thân cận Mộ Thịnh. Vì thế, người ở bên cạnh ông nhiều thời gian nhất, là Mộ Uyển Nhu. Cô ta đã hao phí không ít tâm huyết trên người Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh sắp xếp cô ta vào nhậm chức tổng giám đốc bộ phận nhân sự của Đế Thăng, là thành viên trung tâm của Hội Đồng Quản Trị, ở Mộ thị có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Mặc dù bận rộn việc công, cô ta cũng cố gắng kết thúc công tác trước thời hạn, nhanh chóng chạy trở về, làm bạn với Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh vô cùng cưng chiều Mộ Uyển Nhu.
Có lẽ là do quá nhớ nhung Mộ Khuynh Thành đến thành bệnh, Mộ Thịnh đối với Mộ Uyển Nhu, quyến luyến đến mức như một loại bệnh trạng.
Thân thể Mộ Thịnh ngày càng sa sút, mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, lớn tuổi, thêm nữa chịu bệnh quấy nhiễu, tính nết của ông cũng khó khăn, lúc phát bệnh luôn luôn hết sức táo bạo, ai cũng khuyên không được.
Cũng chỉ có lúc có Mộ Uyển Nhu bên người, vừa dỗ vừa lừa gạt, ông mới bằng lòng uống thuốc.
Mộ Uyển Nhu làm nũng mềm nhũn một câu, ông Mộ đều đã vô cùng hưởng thụ, hiển nhiên bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết dần dần u ám, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Bởi vậy, lúc Mộ Thịnh nghe Mộ Uyển Nhu ra vẻ rộng lượng, lại vẫn luôn ấm ức ủy khuất, lại càng tức giận hơn, đập bàn quát to: "Thích cái gì?! Thằng nhóc này biết cái gì là thích không? Hôn nhân chỉ cần thích là đủ rồi hả? Uyển Nhu, con yên tâm, cho dù là thằng nhóc này muốn đón người phụ nữ vào nhà họ Mộ, chỉ cần ông nội còn sống một ngày, cũng tuyệt không trơ mắt ngồi nhìn mặc kệ! Ông nội đứng về phía con, chắc chắc sẽ giúp đỡ con!"
Mắt Mộ Uyển Nhu rưng rưng mỉm cười nhìn Mộ Thịnh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Ông nội! Haizzz..."
"Ông nội, cháu quay về, còn muốn tuyên bố một chuyện với ông."
Mộ Thịnh tức giận nói một câu: "Chuyện gì?!"
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, anh hơi dựa người về phía sau, tư thái giống như bá chủ, thanh thản lãnh ngạo.
Hai chân thon dài của anh tao nhã co lại, mắt đẹp mở to, lời nói lạnh lùng bật ra khỏi khóe môi: “Cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Uyển Nhu."
"Cái gì?!"
Mộ Thịnh nghe vậy, mặt biến sắc, đập bàn đứng lên, khó tin hỏi một câu: "Cháu vừa nói gì?!"
"Vừa nãy cháu nói rất rõ ràng, cháu muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta." Mộ Nhã Triết hoàn toàn không coi sự tức giận của Mộ Thịnh ra gì, bình tĩnh lặp lại.
"Ông không cho phép!" Mộ Thịnh không chút nghĩ ngợi, thốt ra, cuồng nộ trên mặt đã sắp bạo phát: "Ông không biết cháu bị sao, trúng bùa mê gì, vậy mà nói ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, cháu là kẻ vô liêm sỉ hả!"
Mộ Nhã Triết lại cười lạnh một tiếng: "Ông nội, ông đã thích cô ta như vậy, chẳng bằng, ông cứ cưới cô làm vợ nhỏ là được."
Mộ Thịnh nghe vậy, giận tím mặt, suýt nữa tức giận đến trúng gió: "Ngậm miệng! Thực là hoang đường!"
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, trước kia, nói đến nơi đây, thì dừng ở đây rồi.
Lời Mộ Thịnh nói, anh chưa từng làm trái chút nào.
Còn hôm nay, thì đã khác rồi.
"Ông nội, ông ép cháu cưới một người phụ nữ cháu không thích, đây mới gọi là hoang đường!"
"Cháu...! Đại nghịch bất đạo*!!" Mộ Thịnh bị một câu của anh làm tức giận đến dựng râu trừng mắt, ông giận dữ trừng Mộ Nhã Triết, trong ánh mắt vẩn ***c không chịu nổi phụt ra ánh sáng sắc bén."Cháu đúng là đại nghịch bất đạo, làm trái lời ông nội nói, cháu muốn tạo phản hả?!"
*Đại nghịch bất đạo: vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc