Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 303

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tâm tình Vân Thi Thi thả lỏng, thở dài, khó khăn giật giật cơ thể, lại phát hiện bắp đù* đau nhức khó chịu.
Sao lại khó chịu như thế?
Trí nhớ nhanh chóng lùi lại, nhớ tới đêm mây mưa suốt đêm kia, mặt lập tức đỏ đến mang lỗ tai.
Nhíu nhíu mày, đù* thử giật giật, vén chăn lên muốn xoay người xuống giường, lúc này mới nghĩ tới chuyện gì, hai chân mềm nhũn ra rồi.
Toàn thân giống như bị tháo rời, sắp đứng không nổi.
Vịn vào tủ đầu giường, cô hít sâu bình tĩnh lại nhịp tim, đi vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu.
Ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua gương, sau gáy nổi lên dấu hôn đỏ sẫm rõ ràng, vén lên cổ áo tắm, chỉ thấy trên xương quai xanh, trên người, xanh đỏ đan xen, dấu hôn lần lượt hiện lên, giống như chất độc thấm vào, nhìn mà ghê người.
Người đàn ông này ở trên giường, không phải mạnh bạo bình thường.
Vân Thi Thi ăn mặc tươm tất, rửa mặt chải đầu một phen, tiện tay mở cửa phòng ngủ ra.
Ngoài cửa, một loạt người hầu nghiêm túc đứng thẳng, sắc mặt tôn kính.
"Cô Vân, buổi sáng tốt lành!"
Cùng nhau ân cần chào hỏi, khiến cô hoảng sợ.
Vân Thi Thi sửng sốt một phen, nhìn quanh bốn phía, một loạt người hầu mặc đồng phục đứng cạnh cửa, trên mặt là tươi cười cung kính mà khách khí.
"Các người..." Vân Thi Thi hơi bất an, một tay để sau lưng, một tay theo bản năng khép cổ áo lại, dùng hết khả năng che lại dấu vết mà anh để lại trên người.
"Cậu chủ ra ngoài, cơm trưa đã chuẩn bị cho cô đã xong rồi."
Ngồi trên bàn cơm, Vân Thi Thi nhìn một bàn thức ăn phong phú ngon miệng, mặc dù sắc hương vị đều đủ, nhưng giờ phút này cô lại cũng không có tâm trạng nhấm nháp, vào miệng, giống như đang ăn sáp.
...
Nhà họ Mộ.
Mộ Nhã Triết mới vừa vào cửa, đã thấy Mộ Thịnh chống gậy chống ngồi trên ghế, mà Mộ Uyển Nhu đứng ở một bên, đang nhẹ nhàng P0'p vai cho ông.
Thấy anh trở về, sắc mặt Mộ Thịnh trong một cái chớp mắt đã trở nên nặng nề, sắc mặt xanh mét, ánh mắt sắc bén như chim ưng rơi vào trên người anh, thật là đáng sợ.
Mộ Nhã Triết nhếch môi: "Ông nội."
Mộ Thịnh không hiểu sao lại tức giận, hung hăng gõ gõ gậy chống, lạnh lùng nhìn anh.
"Trong mắt cháu còn có người làm ông nội như ông sao?"
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu một bên, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô ta vì ánh mắt sắc bén này của anh, đầu vai co rụt lại, trên mặt hiện lên sợ hãi.
Mộ Thịnh giận không thôi, chịu đựng tức giận hỏi anh: "Ông nghe nói, ngày hôm qua cháu đã về nước, nhưng cháu không về nhà, tối hôm qua cháu đi đâu?"
Ánh mắt Mộ Nhã Triết rơi vào trên người Mộ Thịnh, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên."Ông nội, cháu về nhà, là muốn tuyên bố một chuyện!"
"Cháu trả lời vấn đề ông hỏi trước đã!"
Mộ Thịnh tức giận chưa hết, không muốn nghe anh nhiều lời, trực tiếp quăng một bản tạp chí đến chỗ anh.
Mộ Nhã Triết không giơ tay đón.
Tạp chí trực tiếp rơi trên đấy, mặt bìa quay lên, là trên tiệc R*ợ*u Hoàn Vũ, truyền thông chụp lại một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh chụp, Vân Thi Thi mặc lễ phục, ngoái đầu nhìn lại cười, chỉ là một gương mặt nghiêng, lại xinh đẹp vô cùng.
"Người phụ nữ này là ai?!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức thu hồi, im lặng không nói năng gì.
Mộ Uyển Nhu lập tức cúi người khuyên nhủ: "Ông nội, xin ông bớt giận! Chỉ là một minh tinh nhỏ của Làng Giải Trí, một con hát mà thôi, ông hà tất vì thế mà tức giận?"
"Uyển Nhu, ông bất bình thay cháu!" Mộ Thịnh thở dài một tiếng, cánh tay gầy đặt lên mu bàn tay của cô ta: "Người phụ nữ kia tốt chỗ nào? Chỉ là một con hát! Từ xưa kỹ nữ cũng thế, ca cơ, vũ cơ cũng thế, con hát trong Làng Giải Trí, ai mà không phải một lòng chỉ thấy người sang bắt quàng làm họ? Loại phụ nữ đó, đừng mơ bước vào nhà họ Mộ nửa bước!"
"Loại phụ nữ đó, đừng mơ bước vào nhà họ Mộ nửa bước!!"
"Ông nội! Ông đừng làm khó dễ anh ấy, dù sao, trái tim của anh ấy chưa từng đặt trên người cháu, cháu đã quen rồi..."
Trên mặt Mộ Uyển Nhu ra vẻ ấm ức, giả bộ nói giúp một câu, trong lòng lại âm thầm vì thế mà đắc ý.
Hừ, có Mộ Thịnh làm chỗ dựa cho cô ta, một Vân Thi Thi tính là thứ gì?
Cho dù Mộ Nhã Triết muốn cưới Vân Thi Thi, có Mộ Thịnh cản trở, muốn bước vào cửa nhà họ Mộ, căn bản là chuyện không có khả năng.
Đối với Mộ Nhã Triết, lòng của cô ta đã hoàn ૮ɦếƭ đi.
Trái tim người đàn ông này, từ trước tới nay, chưa từng đặt trên người cô ta.
Này đàn ông, trong mắt chưa bao giờ có bóng dáng của cô ta.
Mặc dù sáu năm trước đính hôn với cô ta, cũng chỉ là nhìn mặt mũi Mộ Thịnh, cố mà làm.
Hôn lễ cứ mãi hoãn lại, chỉ vì, anh coi cô ta không ra gì.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chạm vào cô ta, một người đàn ông cả một đầu Ng'n t cũng không muốn chạm vào một người phụ nữ, vậy chỉ có thể nói, trong mắt anh cô ta căn bản không có trọng lượng.
Cô ta cũng không phải chưa thử qua, chưa cố gắng, nhưng cho dù cởi hết đứng trước mặt anh, người đàn ông này vẫn không thèm liếc cô một cái, thậm chí trong mắt hiện lên ghét bỏ.
Cô mang danh hiệu Nhà họ Mộ thiếu phu nhân, cũng chỉ là có danh không thực mà thôi.
Chẳng qua bây giờ đối với cô ta mà nói, quan trọng nhất là, để cho danh hiệu Mộ thiếu phu nhân càng danh chính ngôn thuận, mau chóng hoàn thành hôn lễ với Mộ Nhã Triết.
Sau đó, dù cho Mộ Nhã Triết không thích cô ta thì thế nào?
Có được vinh hoa phú quý, cho dù không chiếm được trái tim Mộ Nhã Triết, cô ta cũng thấy không sao cả.
Đây là chỗ đáng buồn của hôn nhân nhà giàu có.
Nghĩ tới đây, cô ta như trút được gán***.
Mộ Thịnh căn bản không biết trong lòng Mộ Uyển Nhu đang oán thầm điều gì, chỉ nhìn thấy trên mặt ông lộ ra cô đơn mà chua xót, yêu thương cô ta cam chịu, rộng lượng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại càng bênh vực cô ta, xoay người trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, tức giận đến mặt đỏ lên.
"Nhã Triết, cháu xem, Uyển Nhu là đối xử với cháu như thế nào, cháu lại đối xử với Uyển Nhu thế nào?! Ông nội mặc kệ cháu với người phụ nữ kia làm gì, chơi đùa cũng được, hay là thế nào cũng được! Ông nội lấy thân phận người từng trải nói cho cháu, con hát của Làng Giải Trí, không có ai tốt, ở bên ngoài nhìn thanh thuần, nội tâm lại *** hạ lưu. Ông cái gì cũng không quản! Dù sao vị trí Uyển Nhu là vợ cháu, ai cũng không thay thế được."
Mộ Nhã Triết cười mỉa, nhếch môi: "Vợ?"
Mộ Thịnh cũng không thấy mỉa mai chớp lóe nơi đáy mắt anh, được Mộ Uyển Nhu an ủi, ông bớt giận một chút, lạnh nhạt nói: "Nếu cháu thích người phụ nữ nào, cho dù muốn cưới vào cửa làm vợ lẽ, nếu thân phận người đó trong trắng sạch sẽ, ông nội cũng sẽ không phản đối! Nhưng phàm là phụ nữ của Làng Giải Trí, người nào không phải lúc nào cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ?! Cho dù là gả vào nhà họ Mộ tới làm vợ lẽ, ông cũng quyết không chấp thuận!"
Thấy người sang bắt quàng làm họ?
Vân Thi Thi cần thấy người sang bắt quàng làm họ?
Mộ Nhã Triết thậm chí hơi hoài nghi, nếu Vân Thi Thi thật sự gả vào nhà họ Mộ, con trai bảo bối của cô còn chưa hẳn sẽ để nhà họ Mộ vào mắt!
Một đứa bé mới sáu bảy tuổi đã nắm trong tay tập đoàn đồ chơi lớn nhất toàn cầu, giống như lời chính cậu nhóc nói, đứa nhỏ này, cũng không đơn giản như anh tưởng tượng.
Chỉ là một nhà họ Mộ, Hữu Hữu không thèm để vào mắt.
Lời nói kiêu căng của Vân Thiên Hữu vẫn cứ vang bên tai:
- - Mộ Nhã Triết, tôi nói cho chú biết, trong lòng tôi mẹ là bảo bối quý giá, muốn yêu mẹ tôi, thì phải danh chính ngôn thuận!
Hữu Hữu muốn anh cho mẹ cậu bé một thân phận danh chính ngôn thuận, không hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc