Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 302

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sắc mặt cô cũng rất khó coi, chẳng khác gì anh, không rạng rỡ gì mấy.
Mộ Nhã Triết duỗi tay ra, cầm lấy bả vai cô, quay cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh: “Nói. Vừa rồi em có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là chê anh bẩn thôi!” Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh băng: “Hiện tại tắm vẫn chưa xong, nên mời anh ra ngoài giùm!”
“Không chịu nói?”
Vân Thi Thi vẫn cố gắn lấy tay chà rửa thân thể như cũ, không thèm quan tâm đến lời nói của anh.
Anh đã mất hết kiên nhẫn, cầm lấy tay cô, đặt vào lòng anh, sau đó mở nước từ vòi sen, đem xà phòng rửa sạch, bắt đầu giúp cô tắm rửa cơ thể.
Vân Thi Thi đẩy anh ra, giãy dụa, không cho anh chạm vào cô!
Mộ Nhã Triết không cho cô làm càn, vì thế đè cô nằm xuống bồn, một tay giữ chặt hai cổ tay cô, cô mất đi khả năng phản kháng.
Nước rất nhanh dội xuống, nước rất ấm, anh không nói gì, chỉ giúp cô lau chùi cơ thể.
Anh cúi đầu nhìn cô, gương mặt cô rất cứng rắn, gương mặt trắng mịn, hơi nước làm môi cô đỏ mọng, dù anh đã giúp cô lau chùi cơ thể, nhưng đôi khi anh vẫn sẽ làm cô đau, dù đau nhưng cô cũng không kêu lên một tiếng.
Thật giống một con thú nhỏ bị thương, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Cứ như đang tự ngăn cách mình với thế giới vậy.
Nhưng mà cô có nghĩ cho anh không, lúc này, cả hai người chẳng đi đến đâu cả, mà cô trước mặt thiên hạ lại thờ ơ với anh. Liệu anh có giận được không?
Mộ Nhã Triết nắm lấy cằm cô, hỏi: “Giận?”
Vân Thi Thi nhếch môi, không nói gì, cũng không thèm để ý đến anh, mặc kệ anh lặp lại câu hỏi mấy lần đi nữa, cô cũng như giả câm giả điếc, không thèm trả lời.
Cô lơ anh sao?
Mộ Nhã Triết cười tự giễu, thật ra anh cũng muốn xem xem, cô có thể làm mình làm mẩy đến bao giờ.
Vân Thi Thi nhắm mắt như suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại cảm nhận được cơ thể truyền đến cảm giác khác thường, cô giật mình, cả người co rúm lại.
Anh không để cho cô trốn tránh, đem cô ôm vào trong lòng.
Vân Thi Thi thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đỏ lên.
Mộ Nhã Triết đem cô đặt Dưới *** mình, một tay ôm lấy vai cô, chế trụ cô, hai người lúc này, thể lực cách xa nhau, cơ bản cô không thể đấu lại anh.
Cô trừng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhìn anh cở từng lớp áo trên cơ thể mình, cơ thể an*** nè ép cô xuống, đôi môi mỏng nhẹ đặt lên môi cô, dù cô cố trốn tránh, anh cũng không cho cô cơ hội trốn.
Nước từ vòi sen vẫn tiếp tục phun nước tí tách từng đợt.
Nước ấm chảy qua cơ thể của hai người.
Mộ Nhã Triết hôn cô, không có gì kiêng nể, hung hăng đáng sợ.
Mới đầu, cô còn liều mạng phản kháng, còn cắn anh mấy cái, nhưng anh lại không thèm để ý.
Dù anh làm cô đau, cô cũng không thèm kêu lên một tiếng.
Nhưng anh hình như muốn trừng phạt cô ngay trong bồn tắm này.
Cô không thể chịu được từng đợt tấn công mạnh mẽ của anh, cô thất thanh muốn kêu lên, nhưng chẳng thẻ làm được gì.
“Mộ Nhã… Triết” Cô gọi tên anh, nhưng chỉ là hành động kháng cự yếu đuối.
Cô nắm bả vai anh, muốn đẩy anh, anh lại bắt lấy tay cô.
Anh cau mày, ngậm lấy Ng'n t trắng nõn của cô, nhẹ nhàng ***.
Dần dần, động tác không còn mạnh như lúc nãy, chỉ còn lại nhẹ nhàng ôn nhu.
Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm, bước vào phòng ngủ xa hoa, lúc này, anh tựa như chúa tể của một đất nước to lớn.
Nguyên đêm đó, là một đêm điên long đảo phượng, anh không biết đã làm bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ thân thể đã chịu áp lực bao nhiêu lần.
Thần chí cô hết sức mơ hồ, Vân Thi Thi không nhớ rõ anh đã làm cô bao nhiêu lần.
Nhưng mà sự bá đạo của anh, cô có thể hình dung được, một lần lại một lần, thật mệt nhọc.
Anh hôn lên trán cô, môi cô, cả xương quai xanh của cô: “Nơi này, mãi là của anh.”
Theo đà, anh hôn luôn cả vai, đầu Ng'n t, eo: “Nơi này cũng là của anh.”
Anh giữ chặt lấy cô, Mộ Nhã Triết tàn nhẫn nhìn cô: “Cả nơi này, cũng chỉ thuộc về mình anh.”
Anh như muốn cô khắc sâu tên của anh, hơi thở của anh, và cả những nơi mà anh đã đánh dấu.
“Vân Thi Thi, em nhớ cho kĩ, cả người em, tất cả đều là của anh!”
Vân Thi Thi bỗng nhiên khóc oà lên: “Vậy còn anh thì sao, anh có thuộc về em không hả?”
Mộ Nhã Triết dừng lại động tác, khó hiểu nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô.
“Nơi này của anh thuộc về em sao?” Cô xoa xoa đôi môi của anh.
“Nơi này nữa, liệu nó thuộc về em sao?” Cô chỉ vào trong tim anh.
“Anh nói đi, chẳng phải anh cũng đã từng nói những lời này với Mộ Uyển Nhu sao?”
“Có phải khi hôn em, anh nghĩ em là Mộ Uyển Nhu đúng không?”
“Em là của anh, vậy thì Mộ Uyển Nhu đó là cái gì của anh hả?”

Anh ghen, cô cũng ghen sao?
Anh ghen đến phát cuồng, cô cũng ghen đến phát cuồng sao?
Rõ ràng là đã chờ đợi, nhưng mà… anh dựa vào cái gì mà muốn cô hoàn toàn thuộc về anh chứ?

Bình minh.
Mộ Nhã Triết vào phòng tắm, tắm rửa một lần, mặc vào chiếc áo tắm mỏng, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngậm một ***, bật lửa lên, làn khói tinh khiết và mùi thơm lập tức lan ra khắp phòng.
Anh đứng trước cửa sổ.
Một làn khói trắng tinh từ miệng anh bay ra.
Nhìn vào cửa sổ, anh có thể nhìn thấy cô, thiên hạ của anh, cơ thể cô đang rất mệt mỏi, nên hiện tại đang ngủ rất say.
Anh đi đến trước giường, ngồi xuống giường, nhìn vào gương mặt đang say ngủ của cô, dù cô đang ngủ say, nhưng đôi lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại, mái tóc có chút rốt, làn da trắng nõn, dù thế nào trông cô vẫn rất đẹp.
Tối nay anh có chút giận, nên đã làm hơi quá đà, thế nên gương mặt cô có chút mỏi mệt, hơi thở cũng có chút nặng nề.
Mộ Nhã Triết vươn tay, luồn qua mái tóc đen, cúi đầu, ngửi mùi hương thanh mát từ cơ thể cô.
Anh hít sâu, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lời nói của cô văng vẳng bên tai anh.
***
“Anh muốn em thuộc về anh, vậy còn anh, anh có thuộc về em không?”
“Em là của anh, vậy Mộ Uyển Nhu kia thì sao? Cô ta cũng thuộc về anh sao?”
“Anh cũng thuộc về cô ta sao?”
***

Bằng vào trực giác sắc bén, anh dường như đoán được, dạo gần đây đã xảy ra những chuyện gì.
Mộ Uyển Nhu?
Chẳng lẽ cô ta đã nói gì với cô sao?
Anh nghĩ đến gì đó.
Trước khi ra ngoài, anh đã ra lệnh cho một đoàn vệ sĩ dù là chuyện gì xảy ra cũng phải luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô thật chu toàn.
Báo cáo đưa đến, trong đây có tất cả những hoạt động của cô ở đoàn phim trong những ngày qua, kể cả những lần ***ng chạm với những ai, trong đây cũng nói chi tiết.

Vân Thi Thi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Ánh sáng bị bức mành che lấp đi, trong phòng hiện giờ rất tối, nó bí đến mức khiến cô ngợp thở.
Trên giường chỉ còn mình cô.
Cô nặng nề ngồi dậy, xốc chăn lên, không biết từ khi nào trên người cô đã mặc một cái áo tắm mỏng, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ.
Đầu giường, đã để sẵn một bộ quần áo mới, cô mặc vào, nó vừa như in.
p.s: Sau chương này xưng hô giữa Mộ Nhã Triết - Vân Thi Thi sẽ đổi thành anh - em/em - anh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc