Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 30

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người này… chính là ‘ông chủ bạc tỉ’ đã thuê cô sao?
Tuổi trẻ, khôi ngô tuấn tú hơn người.
“Cô Vân, mời cô lên xe”
“Cô Vân, mời lên xe”
“Cô Vân, Cô Vân?”
Lý Lan thấy cô đứng yên không động đậy, gọi vài tiếng nhưng cô cũng không trả lời, chỉ cúi đầu đứng ở phía xa, không có ý định bước lên xe.
Lý Lan nghi hoặc đi đến, vỗ vào vai cô, nhận ra cô đang run rẩy, đôi môi không ngừng mấp máy, đôi mắt sớm đã bị lo lắng bao trùm.
Cô đang sợ? Sợ phải nhìn thấy tổng giám đốc sao?
Vì sao chứ…
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, nhìn thấy tổng giám đốc nhất định sẽ mừng đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Mà Lý Lan nhìn ra được, Vân Thi Thi đang run lên bần bật.
“Cô Vân?”
Lý Lan nhẹ nhàng lay bả vai cô, dùng sức đẩy cô ngồi vào xe.
Vân Thi Thi có chút trốn tránh, cô thật sự chỉ muốn bỏ chạy ngay bây giờ, cô đứng cách xe của anh rất xa, cơ hội trốn thoát rất cao, nhưng không hiểu sao chân cô cứ chôn ở đó không chịu di chuyển.
Lý Lan bất đắc dĩ phải dùng vũ lực ép cô ngồi vào trong.
Cô cắn môi dưới, nhất quyết không lên, nhưng rất nhanh, cô đã ngồi vào trong xe.
“Rầm!”
Cửa xe đóng lại!
Đem cô nhốt chung với anh.
Tiếng đóng cửa rất mạnh, cứ như đem cô tách biệt với thế giới bên ngoài! Một khắc đó, cô cảm thấy bên trong thật lạnh, từ đầu đến chân đều có cảm giác rét run…
Cô… cô thật rất sợ, sợ anh lấy đi người quan trọng nhất của cô, ςướק đi Hữu Hữu của cô.
Vân Thi Thi khẩn trương đến độ cả người run lên cầm cập, hoảng loạn cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng suy nghĩ vô vàn chuyện không may mắn.
Khi nhìn thấy anh, cô có cảm giác thế giới bị đảo lộn, lại cảm thấy ông trời thật trêu đùa cô quá mức, trong lòng ớn lạnh không thôi.
Tại sao… lại là anh? Ngày đó anh chính là người ***ng phải cô, anh còn là một tên vô cùng ngạo mạn.
Tối hôm qua, người đã ở cùng cô… chẳng lẽ lại là anh?
… Không sai, cô thật sự chẳng có chút ký ức gì về tối hôm qua, nhưng cô có thể nhận biết được mùi hương trên người anh giống với mùi trong căn phòng đó.
“Tổng giám đốc muốn gặp cô.”
Nhớ lại lời Lý Lan nói lúc nãy, Vân Thi Thi cảm thấy thật hoảng loạn, vì sao anh lại muốn gặp cô?
Chẳng lẽ, đúng như cô dự đoán, anh biết thân thế của Hữu Hữu sao, tìm cô để đòi lại Hữu Hữu sao?
Mới nghĩ đến đây, trước mắt Vân Thi Thi đã tối sầm, cô như rơi vào một hố sâu không đáy vậy.
Trong xe chỉ là một bầu không khí yên tĩnh bao trùm.
Sau đó, tiếng động cơ khởi động xe vang lên.
Trong không khí ngập tràn mùi hương của anh khiến cô hít thở không thông.
Vân Thi Thi lo lắng quá độ, mồ hôi cũng đổ ra nhiều hơn, bàn tay cô thấm đẫm mồ hôi.
Cô muốn mở lời trước, để phá vỡ cái bầy không khí yên lặng này, nhưng cô lại phát hiện cô và anh đã hai lần thân mật với nhau, mà ngay cả tên của anh, cô cũng chẳng biết.
Cô nhắm chặt mắt lại, sau đó mở miệng nói: “Tổng giám đốc… ông… à, không… anh…”
Đang ấp a ấp úng nói, cô bị anh mạnh mẽ túm lấy, thế giới như bị đảo lộn, còn chưa biết chuyện gì xảy ra cô đã bị anh ôm ngồi lên người của anh, một tư thế rất dễ dây hiểu lầm.
Vân Thi Thi “a” một tiếng, ngạc nhiên ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Vân Thi Thi “A” một tiếng, ngạc nhiên ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Anh mỉm cười, nhanh chóng nắm lấy cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Ng'n t thon dài của anh xoa xoa bờ môi trắng hồng của cô, không ngừng vuốt ve nó.
Cho đến khi cô kêu một tiếng, anh lại cười nhìn cô, khoé môi hiện lên nụ cười tuyệt mĩ.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, làm nổi bật lên cơ thể thon gầy của anh, anh mở hai cúc áo đầu của sơ mi, hiện lên đường xương quai xanh tuyệt mĩ.
Cả người anh cao ngất, ngay cả trong một chiếc xe hơi rộng thế này, cô cũng cảm thấy nó thật nhỏ hẹp so với anh.
Anh mang theo một khí chất của bậc đế vương, vì thế không khí trong xe trở nên áp lực vô cùng.
Vân Thi Thi lén quan sát anh, bỗng cảm thấy cơ thể hô hấp có chút khó khăn.
Đây chính là… người đàn ông đã thuê cô 6 năm về trước?
Lúc trước, do bị bịt mắt nên cô chẳng có chút ấn tượng gì về anh, nhưng hiện giờ, trong mắt cô, so với tưởng tượng của cô thì anh trẻ hơn rất nhiều, điển trai cao ráo, khí thế bức người!
Nhưng trong ánh mắt anh, mang theo một nụ cười sâu thẳm, điều đó khiến cô cảm thấy rất bất an.
Mộ Nhã Triết cảm thấy rất thích thú khi nhìn gương mặt cô biểu thị đủ loại cảm xúc khác nhau: lo lắng, bất an, sợ hãi, kinh ngạc, bất ngờ…
Cô đang cảm thấy thẹn thùng, nhưng cô lại thấy sợ nhiều hơn, trong đó có pha chút ngây ngô, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy cô thật đáng yêu.
Cũng không phải mấy loại ‘giả nai’ mà anh từng gặp, cái đáng yêu của cô khiến cho cánh đàn ông phải yêu thương chiều chuộng, không nỡ làm cô đau dù chỉ một chút.
Nhưng đôi khi lại khiến người ta phải chà đạp, xâm phạm, thậm chí là chiếm lĩnh cô. Để có thể thưởng thức vẻ mặt uỷ khuất mà tuyệt mĩ của cô.
Nhận ra ánh mắt anh thâm trầm hơn, Vân Thi Thi cũng căng thẳng hơn, cô hạ tầm mắt mình xuống.
Hàng lông mi cong dày của cô run lên nhè nhẹ, ánh mắt của cô bối rối lẩn tránh, bàn tay nhỏ cũng trở nên lúng túng hơn, trông cô thật đáng thương, nhưng dáng vẻ này của cô hiện giờ thật đúng là câu nhân.
Nhìn cô, anh lại nhớ đến đêm hôm qua, vừa nhớ đến hình ảnh cô ở Dưới *** anh e lệ mê mang, phía dưới của anh lại nóng lên.
Thân thể anh, không thể kìm chế được khát vọng muốn chiếm đoạt cô… thậm chí anh còn nghĩ, ở ngay trong chiếc xe này, cứ thế đem cô hung hăng làm thêm một lần nữa!
Nghĩ xong, anh đem cô áp xuống ghế, đỡ lấy sau gáy cô.
An*** nề hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ xâm chiếm lấy khoang miệng cô, triền miên không dứt!
Đối với nụ hôn chiếm đoạt của anh, cô cảm thất thực sợ hãi.
Vân Thi Thi lo lắng, bàn tay nhó bé của cô chống lên *** anh, muốn đẩy anh ra, ngược lại hành động này của cô càng khiến dã tâm của anh lớn hơn.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng nóng, cho đến khi cô không thể hô hấp nữa, anh mới chịu buông tha.
Nhưng Mộ Nhã Triết sẽ không dễ dàng buông tha cô như thế, anh quyến luyến cắn cắn đôi môi mềm mại có chút sưng đỏ của cô, như muốn trấn an cô vậy.
Vân Thi Thi bị anh hôn đến mơ màng, cô có chút kinh ngạc, sau khi hồi phục tinh thần thì mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Phản ứng này của cô, quả nhiên là ngây thơ, thậm chí cô còn bối rối đến nỗi không biết phải đáp lại hành động đó của anh như thế nào.
Anh tin một phần ngây ngô chân chất này của cô. Vì anh đã gặp rất nhiều trường hợp luôn đóng kịch trước mặt anh, nhưng dù họ có đóng kịch giỏi đến mấy cũng không thể có được hương vị thật giống như cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc