Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 299

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt Mộ Nhã Triết, sắc mặt trong một cái chớp mắt đã trở nên khó coi đến mức tận cùng.
"Em lặp lại lần nữa?" Anh nói, nhưng đã biến thành lời cảnh cáo.
Cảnh cáo cô đừng có lại thử chọc giận anh.
Vân Thi Thi chậm rãi dựa vào vòng bảo hộ, một tiếng "Cọt kẹt" vang lên, vòng bảo hộ sau nhiều năm không tu vang lên tiếng động chói tai.
Cô vô cùng cảnh giác quan sát từng cử động của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Anh đừng ***ng vào tôi!"
- - "Tôi mang thai con của Mộ Nhã Triết rồi."
- - ""Trước đó, anh ấy mờ ám không rõ với cô, chỉ vì nghĩ tôi không thể sinh một trai nửa gái cho anh ấy, cảm thấy cô khác với người khác, nhưng cũng chỉ là đùa bỡn cô thôi! Giờ tôi mang thai, cô cho rằng, cô còn có thể lay động địa vị của tôi sao? Cô còn vọng tưởng leo lên? Không thể nghi ngờ là chuyện viễn vông!"!"
- - "Nếu anh ấy thật sự có một chút cảm tình với cô, vậy vì sao không hủy bỏ hôn ước với tôi?"
- - "Vì sao trong lúc mờ ám không rõ với cô, lại lên giường với tôi, để cho tôi mang thai cốt nhục của anh ấy? Tôi là vợ anh ấy, mà cô chẳng qua là kẻ thứ ba mà thôi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng!"
Tay Vân Thi Thi gắt gao nắm thành quyền, mắt như tro tàn.
Mộ Nhã Triết trừng cô, ánh mắt hiện lên tia đỏ quạch, giọng nói rét lạnh như băng: "Không muốn tôi ***ng vào em? Vân Thi Thi, tôi cho em một lần hội, rút lại những lời này, nhanh chóng đi đến trước mặt tôi."
Nhìn cô không ngừng lui lại, trong lòng càng lúc càng giận không kiềm được: "Không cho tôi ***ng vào em, vậy em muốn ai ***ng vào em? Là Cố Tinh Trạch sao?"
"Chuyện này có quan hệ gì với Cố Tinh Trạch!?" Vân Thi Thi cảm thấy anh đúng là không thể lý.
"Em còn dám nhắc tới anh ta!" Mộ Nhã Triết vừa nghe cô gọi tên của anh ta, thì lửa giận bốc lên cao, khó có thể ức chế.
Nghĩ đến việc anh đặt vé máy bay suốt đêm bay về nước, chạy tới studio thì trông thấy hai người ôm vào một chỗ hôn môi.
Mặc dù biết đây là đóng phim, nhưng anh vẫn lại là ghen tị không chịu nổi!
Vân Thi Thi khó tin mở to hai mắt nhìn, cảm thấy cô thật không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Là anh nhắc tới Cố Tinh Trạch trước.
Màu đỏ trong mắt Mộ Nhã Triết càng đậm, cắn răng nói: "Nếu em cứ luôn mồm nhắc anh ta, có tin tôi xé nát anh ta, để cho anh ta biến mất hay không!"
Vân Thi Thi khó thở nói: "Anh dám!"
Mộ Nhã Triết tối tăm nhìn cô, thấy cô lại còn dám bảo vệ người đàn ông đó, màu đỏ tươi trong mắt như muốn nhỏ ra máu!
"Em xem tôi có dám không!?"
Tức giận trong mắt anh dọa cô sợ.
Vân Thi Thi nhìn quả đấm không ngừng chảy ra máu anh, một quyền đập nát bảng đen vừa nãy, bị mảnh nhọn đâm vào máu thịt lẫn lộn, mà giờ khắc này anh giống như không biết miệng vết thương đau nhức, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Giống như dã thú kiếm ăn, toàn thân đầy rẫy khí tức như hổ rình mồi.
Cô không khỏi càng lui về phía sau một bước, lại nghe vòng bảo hộ phía sau phát ra một tiếng vang lớn.
Vòng bảo hộ của quốc lộ Bàn Sơn một thời gian trước bị dính mưa to liên tục, sau đó liên tiếp bị mặt trời chói chang chiếu xuống, vốn đã là lâu năm thiếu tu sửa, động tác của cô hơi lớn chút, có thể nghe thấy tiếng vòng bảo hộ nặng nề đứt gãy.
Nhưng Vân Thi Thi vì lâm vào sợ hãi, vẫn chưa phát hiện.
Còn Mộ Nhã Triết thì phát hiện nguy hiểm sau lưng cô, đôi mắt sâu sắc hiện lên sợ hãi, hét lớn: "Người phụ nữ ngu ngốc này, em muốn ૮ɦếƭ sao? Qua đây cho tôi!"
Vân Thi Thi bị giọng nói tức giận của anh làm sợ tới mức thân thể run lên, đá vụn dưới chân khiến cô không thể ngừng động tác lui về phía sau, sau đó thì lăn xuống núi.
Lộc cộc...
SHIT!
Mộ Nhã Triết tức giận trừng cô: "Đừng nhúc nhích!"
Vân Thi Thi bỗng nhiên ý thức được nguy hiểm lúc này, cô hơi hơi chuyển mắt, lại chỉ thấy vách núi không thấy tận cùng, mà bảo hộ cô dựa vòng không ngừng phát ra tiếng đứt gãy, như lung lay sắp đổ, nhất thời hết hồn.
Con người có bản năng sợ cao, khiến hai chân cô nhịn không được mềm nhũn ra.
Mộ Nhã Triết gắt gao nhìn chằm chằm động tác của cô, sợ cô hơi vô ý, thì rơi xuống sườn núi sau vòng bảo hộ.
Một khắc đó, trong lòng anh cơ hồ là lập tức dâng lên một trận lạnh lẽo.
Vừa nãy một đường lao nhanh trên đường, mặc dù tốc độ xe rất nhanh, nhưng anh có nắm chắc với khả năng lái xe của mình.
Nhưng mà hiện giờ, trong lòng anh đã dâng lên khủng hoảng.
Một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Một trận lãnh lẽo lập tức tràn lên lưng.
Anh khẩn trương nhìn cô, duỗi tay về phía cô đi: "Qua đây! Đừng lui về phía sau nữa."
Té xuống, thì sẽ thật sự tan xương nát thịt!
Vân Thi Thi lập tức nói: "Anh đừng tới đây! Trừ phi anh tỉnh táo trước, nếu không, tôi sẽ không qua đâu!"
Mộ Nhã Triết nhìn cô, giọng nói bỗng nhiên giống như băng lạnh: “Người phụ nữ ngu ngốc này, em còn dám uy hiếp tôi!?"
"Tôi không uy hiếp anh! Anh nhìn dáng vẻ của anh đi, tôi sợ tôi còn chưa rơi vào dốc núi, trước đó đã bị anh P0'p nát!"
Mộ Nhã Triết giận không kiềm được nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như có thể, lúc này tôi đã muốn P0'p nát em!"
Thân thể Vân Thi Thi run lên, cười lạnh: "Tôi tình nguyện nhảy xuống, cũng không muốn bị anh P0'p ૮ɦếƭ!"
"Em dám!?" Mộ Nhã Triết cơ hồ là giận dữ hét.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, "Anh nhìn xem tôi có dám không?!"
Quả đấm Mộ Nhã Triết không ngừng xiết chặt, các đốt ngón tay co lại đến dị phát ra tiếng vang đáng sợ, làm như đang không ngừng chịu đựng, lại không ngừng chịu đựng, lập tức nói: "Được! Tôi bình tĩnh."
Mặc dù biết người phụ nữ này đang uy hiếp anh.
Vân Thi Thi nhìn màu đỏ tươi không ngừng biến mất trong mắt anh, bỗng nhiên cắn cắn môi, sau cùng, cũng khiến cho mình tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói với anh: "Mộ Nhã Triết, anh đồng ý với tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Mộ Nhã Triết hỏi, ánh mắt lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm động tác dưới chân cô.
Không ngừng chuẩn bị, chuẩn bị một khi cô có nguy hiểm rơi vào dốc núi, cũng yên lặng tính toán khoảng cách từ chỗ anh đến chỗ cô đang đứng.
"Chúng ta không nên lại có dính dáng." Vân Thi Thi cắn chặt răng, liều mạng nhịn xuống chua xót và đau khổ không ngừng tràn ra trong ***, "Anh buông tha cho tôi đi?"
"Buông tha em?" Hô hấp Mộ Nhã Triết cứng lại, ánh mắt lập tức âm lãnh, "Có ý gì?"
"Anh cho tôi tự do, ta cũng cho anh tự do, từ nay không can thiệp chuyện của nhau. Như vậy không tốt sao?" Vân Thi Thi u buồn cười cười, "Anh buông tha tôi, đây là điều kiện của tôi."
H*m mu*n chiếm hữu, chuyên chế, bá đạo của anh, cơ hồ khiến người ta hít thở không được, mà anh, cũng không thể cho cô cảm giác an toàn.
Có lẽ tình cảm vốn là chuyện khiến người ta mệt mỏi.
Cô không muốn mang theo nó nữa.
Mộ Nhã Triết không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô: "Lý do?"
"Không có lý do gì, chỉ là tôi ghét anh!"
Vẻ mặt bình tĩnh Vân Thi Thi nói, "Ghét chuyên chế của anh, ghét bá đạo của anh, ghét tự đại của anh, càng ghét anh lúc nào cũng tự quyết định! Từ lúc gặp anh, cuộc sống của tôi chưa từng được bình yên. Lý do này còn chưa đủ sao?"
Mộ Nhã Triết yên lặng trừng mắt cô, cảm xúc trong mắt thay đổi trong nháy mắt, rất bí hiểm.
Bỗng dưng, khóe miệng anh hung hăng bức ra cha chữ: "Tôi đồng ý."
Anh trả lời gió êm sóng lặng, lại khiến *** Vân Thi Thi hung hăng đau đớn một phen, nhưng mà ngay sau đó, nghĩ đến việc rời khỏi anh có thể quay về cuộc sống yên lặng, thì như trút được gánh nặng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc