Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 297

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Tinh Trạch lại không chịu khuất phục, quật cường đứng lên, Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng đá anh ngã xuống đất thêm lần nữa.
“Thừa dịp tôi nước ngoài định chiếm người phụ nữ của tôi ư? Cố Tinh Trạch, anh cũng thật có bản lĩnh!” Mộ Nhã Triết tàn nhẫn mà nghiền ở bụng anh, trong mắt nổi lên tia máu, sát khí lạnh thấu xương.
Cố Tinh Trạch cười lạnh: “Anh dựa vào cái gì mà nói cô ấy…… Nói cô ấy là người phụ nữ của anh!?”
“Dựa vào cái gì?”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía Vân Thi Thi, cầm chặt hàm dưới của cô, thanh âm ma mị mà mê hoặc: “Em nói cho anh ta biết, em là người phụ nữ của ai, hả?”
Môi Vân Thi Thi run rẩy, ánh mắt kinh giận dừng ở trên mặt Mộ Nhã Triết, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này, xa lạ đến đáng sợ.
Mỗi một giây cô do dự càng thêm chọc giận anh.
“Nói cho anh ta biết!”
Anh xiết chặt bả vai cô, dùng sức làm đau cô.
Cố Tinh Trạch bị dọa đến ngơ ngẩn, vừa muốn nhưng không dám động đến Vân Thi Thi, đau lòng đến cực điểm, điên rồ quát: “Mộ Nhã Triết, anh không có tư cách chạm vào cô ấy! Buông ra! Buông cô ấy ra! Anh dựa vào cái gì mà bức bách cô ấy!?”
“Câm miệng!”
Mộ Nhã Triết túm lấy cổ áo Cố Tinh Trạch, lãnh đạm nói: “Tư cách ư?”
Mặt anh vô cảm mà dán bên tai Cố Tinh Trạch, thanh âm băng lãnh: “Tôi là người đàn ông duy nhất của cô ấy, tư cách này, có đủ hay không!?”
Sắc mặt Cố Tinh Trạch chớp mắt liền trở nên trắng bệch: “Vô sỉ……”
“Không biết lượng sức!”
Mộ Nhã Triết đột nhiên buông Cố Tinh Trạch ra.
Vân Thi Thi nhìn khóe miệng Cố Tinh Trạch đầy máu, cánh tay cũng bầm tím, bỗng thấy ghê người, cô bỗng nhiên gắt gao mà ôm lấy eo Mộ Nhã Triết, cánh môi run run nói: “Tôi…… Tôi là……”
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, ánh mắt thất thần mà nói: “Tôi là người phụ nữ của anh, thế này đủ chưa! Đủ rồi thì đừng nóng giận nữa! Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, như vậy được chưa?”
Mọi việc cứ đổ hết lên người cô đi!
Không cần làm tổn thương người khác.
Đều là cô sai!
Không cần làm tổn thương bất kỳ ai cả, cô rất sợ……
Cố Tinh Trạch trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, đau lòng đến nói không ra lời: “Thi Thi……”
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Cô cắn môi nhìn anh, thất thanh nói, “Cầu xin anh, đừng nói gì cả!”
“Em không cần cầu xin cho anh ta!” Mộ Nhã Triết nắm chặt cổ tay cô.
Vân Thi Thi đau đến cắn răng, hít thở không thông.
Cố Tinh Trạch nhìn vẻ nhẫn nhịn của cô, trên người lại càng thêm đau đớn.
Mộ Nhã Triết một tay đem Vân Thi Thi kéo vào trong lòng, xoay người ôm cô rời đi.
Lâm Phượng Thiên quan sát bóng dáng người đàn ông dần rời đi, trong lòng vì lo lắng cho Vân Thi Thi, vừa muốn tiến lên, lại thấy Cố Tinh Trạch cố hết sức mà đứng dậy, đuổi theo bóng dáng hai người bọn họ.
Anh ta vỗ đù*, cũng đuổi theo.
Cổng lớn, từng hàng xe hơi màu đen đỗ ở giao lộ.
Vân Thi Thi gần như là bị anh nhấc bổng cả người lên, hướng về phía xe thể thao đi đến.
Bước chân của anh cực nhanh, chân dài xoải bước, mà cô chật vật mà mặc cho anh ôm không dám giãy giụa chút nào.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được, anh đang không ngừng nhẫn nhịn lửa giận, hai tròng mắt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú căng chặt như băng.
Người đàn ông này, có thể nhìn ra giờ phút này anh đang thực sự tức giận, vô cùng tức giận.
Cô thậm chí không biết kế tiếp, vận mệnh nào sẽ đến với cô!
“Mộ Nhã Triết!”
Người đàn ông dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Chỉ là hơi nghiêng mặt, ánh mắt lạnh băng liếc xéo.
Phía sau, giọng nói Cố Tinh Trạch truyền đến: “Nếu anh thực sự là người đàn ông của cô ấy, thì hãy bảo vệ tốt cho cô ấy! Nếu như anh chỉ muốn đối đùa bỡn với cô ấy, tôi nhất định sẽ không từ bỏ! Tôi sẽ cạnh tranh công bằng cùng anh!”
Mộ Nhã Triết chậm rãi xoay người.
Cố Tinh Trạch đứng ở cửa, không bước lên.
Cạnh tranh công bằng?
Mộ Nhã Triết cười: “Chỉ bằng anh?”
Cố Tinh Trạch nhìn Vân Thi Thi bị anh ta ôm vào trong ***, không ngừng giãy giụa, cả người anh dường như bị rút đi sức lực, đau lòng hít thở không thông: “Nếu anh chỉ muốn đùa bỡn với cô ấy, làm ơn hãy buông cô ấy ra! Tôi không tin anh có thể bảo vệ tốt cô ấy, giúp cô ấy không bị bắt nạt!”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng câu môi, lại không để ý tới Cố Tinh Trạch, ôm Vân Thi Thi giãy giụa đến vô lực trong lòng mình đi đến xe thể thao, mở ra, một tay đẩy cô vào.
Vân Thi Thi yếu ớt mà ngồi ở trên ghế, gắt gao mà cúi đầu, cắn cánh môi, cơ hồ muốn cắn nát môi mình.
Mộ Nhã Triết đeo đai an toàn cho cô, mặt vô cảm mà trở lại ghế điều khiển, một chân dẫm chân ga, xe thể thao phát ra tiếng động cơ gầm rú, phi như bay.
Cố Tinh Trạch hô hấp dồn dập mà nhìn bóng dáng chiếc xe dần đi xa, thân mình mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Anh hận bản thân mình.
Nếu lúc trước, anh không từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Cố, như vậy giờ phút này, ít nhất anh còn có thể ganh đua cùng Mộ Nhã Triết!
Anh sẽ không bại dưới tay người đàn ông này!
Mộ Nhã Triết!
Đáng ૮ɦếƭ!!
Lâm Phượng Thiên đuổi theo sau thấy thế, mặt biến sắc, lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau gọi xe cấp cứu!”
“Tinh Trạch, Tinh Trạch cậu không sao chứ!……”
……
Xe thể thao mui trần phi như bay, dọc đường đi, dường như chiếc xe đã vượt qua mười mấy đèn đỏ, chưa hề dừng lại.
Xe bay nhanh ra khỏi nội thành, tiến về phía đường quốc lộ Bàn Sơn ngoại thành.
Mộ Nhã Triết nhấn ga, tay cầm chặt tay lái, tốc độ xe quá nhanh, Vân Thi Thi hô hấp *** lại mà nhìn kim vận tốc quay không ngừng, tim đập nhanh hơn, mặc cho nàng như thế nào áp lực, dù cho cô kiềm chế như thế nào, dưới áp lực gia tốc khi bẻ cua, tiếng kêu sợ hãi cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng.
Thậm chí cô có thể nhìn qua kính chiếu hậu thấy đuôi xe kề sát rào chắn, ma xát va chạm tạo ra tia lửa!
Nếu chỉ lệch một chút thôi, chắc chắn chiếc xe sẽ đâm vào rào chắn rơi xuống chân núi!
Cô quay sang người đàn ông đang mất khống chế bên cạnh!
“Mộ Nhã Triết, anh điên rồi sao?” Tiếng thét chói tai của cô nhanh chóng tan trong gió.
“Câm miệng!”
Mộ Nhã Triết gắt gao mà trừng mắt phía trước, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú kia căng chặt, hai mắt tối lại, anh muốn nhắc nhở cô, giờ phút này đến tột cùng anh có bao nhiêu tức giận!
Trên đường núi cuồng phong gào thét, tốc độ xe quá nhanh, cơn gió buốt lạnh đâm vào má cô giống như đao cắt đau đớn, cuồn cuộn không ngừng xông vào xoang mũi, phảng phất như là bị hung hăng mà P0'p ở yết hầu, khiến cô hít thở không thông!
Tốc độ xe quá nhanh đến mức ngoài cửa kính không ngừng hiện lên vách núi cheo leo, khiến cho người ta hoa mắt.
Xa xa nhìn lại, bầu trời cao xanh thẳm ngàn dặm!
Biển báo hạn chế tốc độ vừa hiện lên trước mắt, liền rất nhanh trôi về phía sau.
Phía dưới rào chắn kia, liếc mắt một cái có thể thấy những vách đá sâu hun hút chông chênh, nếu rơi từ nơi này xuống, nhất định là tan xương nát thịt!
Anh điên rồi sao!?
Vân Thi Thi quay đầu kinh hoảng mà nhìn anh, cô gần như bị tốc độ xe khủng pố này dọa cho sợ tới mức hồn phi phách tán.
Một trăm tám mươi mã lực
Một trăm chín mươi mã lực
……
Trời ơi, đây là ở trên đường núi a!
Tốc độ quy định chỉ cho phép tối đa là 30 km/h không ngừng nhắc nhở thần kinh não của cô, giờ phút này thực sự quá nguy hiểm!
“Đủ rồi…… Anh điên rồi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy …… Sẽ xảy ra chuyện đó!”
“Em đang lo lắng cho tôi sao?” Mộ Nhã Triết cũng không thèm nhìn cô, nhìn thẳng phía trước, ở một đoạn cong, đột nhiên đánh tay lái!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc