Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 296

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

( Câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Suốt mười năm tiếp nhận huấn luyện đặc chủng, quyền cước của anh không chỉ chiêu thức điêu luyện mà còn ẩn chứa lực đạo vô cùng khủng khiếp, mỗi chiêu đều là đòn trí mạng.
Nhưng Cố Tinh Trạch cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Trên màn ảnh tuy anh thường xuyên sắm vai thư sinh nho nhã, nhưng anh lại không muốn mọi người biết rằng phía sau, nhà họ Cố vốn là gia tộc hắc đạo lớn nhất thủ đô, thân thủ của anh cũng không phải dạng vừa.
Cố Tinh Trạch lạnh lùng mà ngước mắt, trên mặt lập tức lạnh băng.
Anh cởi bỏ cúc cổ tay và cổ áo sơ mi, chuẩn bị tư thế, nhanh như chớp phi người đá thẳng vào mặt Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhanh nhẹn phản ứng, hung hăng mà nắm lấy chân dài của Cố Tinh Trạch đang phi tới, lại bị một lực thật lớn đánh vào, khiến cho không khỏi lui về phía sau một bước.
Cố Tinh Trạch dựa thế tiến lên, hung hăng mà ra một quyền, đánh vào người Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi ngẩn ra, vẻ mặt rối rắm mà nhìn tình huống kinh người này.
Cô chưa bao giờ gặp qua trận ẩu đả nào đáng sợ như thế.
Hai người đàn ông thực lực tương đương giao tranh.
Không có bất kỳ thủ thuật nào nhưng mỗi một quyền đều sắc bén ૮ɦếƭ người, giống như tia chớp nhanh chóng, mỗi chiêu đều chí mệnh!
Hiện trường đạo cụ nơi hai người đánh nhau vỡ vụn tan tành.
Quá nhanh quá nguy hiểm.
Cố Tinh Trạch tung một đòn, Mộ Nhã Triết vững vàng tiếp được, ánh mắt nhanh nhẹn nắm được sơ hở của đối phương, dùng khuỷu tay nện vào mặt Cố Tinh Trạch.
Chỉ nghe được một tiếng kêu rên, Cố Tinh Trạch cũng không cam lòng yếu thế xốc lại tinh thần ngay lập tức đánh trả.
Hai người thân thủ cực kỳ mau lẹ, hợp lại rồi tách ra, quyền cước va chạm thanh âm không dứt bên tai, đảo mắt đã hơn mười chiêu tung ra.
Nhanh như một tia chớp!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, không có ai thấy rõ hai người ra tay như thế nào, đánh trả như thế nào.
Nhưng mà có thể thấy Cố Tinh Trạch trên mặt càng thêm lực bất tòng tâm.
“Ầm!”
Mộ Nhã Triết nhấc chân, đá vào bụng đối phương, Cố Tinh Trạch nhanh nhẹn mà né tránh, một chân đá vào giá quay phim!
Máy quay phim rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh đổ vỡ,
Vân Thi Thi xem đến hoảng sợ tột độ, thật không dám tưởng tượng, nếu Cố Tinh Trạch không tránh được chiêu này, sợ là xương sườn của anh đã bị chặt đứt rồi!
“Đừng đánh! Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết hai người đừng đánh nữa!”
Cô hoảng sợ mà nhìn trận đấu giữa hai người, khẩn trương đến sắp khóc tới nơi.
Đám người Lâm Phượng Thiên sớm đã xem đến ngây cả người.
Mộ Nhã Triết quyền cước cực nhanh, cực tàn nhẫn, bất quá giây lát gian, Cố Tinh Trạch thoạt nhìn đã chỗ hạ phong.
Trường hợp lệnh người không cấm hãi hùng khiếp vía.
Giờ phút này, to như vậy phòng học nhạc, đã là đầy đất hỗn độn.
Không nghi ngờ gì nữa, trận chiến này nhất định lưỡng bại câu thương.
Cô tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh tượng đó!
Cô không thể trơ mắt nhìn như thế này được nữa, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện!
Lúc này, Mộ Nhã Triết bỗng nhiên xoay người một cái đá trúng bụng Cố Tinh Trạch, khiến anh nặng nề mà đập vào bảng đen, Mộ Nhã Triết nắm chặt nắm tay, hướng về phía mũi anh hung hăng lao tới——
Trong chớp mắt, Vân Thi Thi không màng tất cả mà xông lên trước, gắt gao mà nhào vào trước người Cố Tinh Trạch, dùng sức mà ôm lấy bờ vai của anh, thét to: “Đừng đánh nữa!!”
Thanh âm cơ hồ đâm thủng màng tai.
Mộ Nhã Triết *** căng thẳng, mắt thấy nắm tay liền phải đánh vào Vân Thi Thi đầu vai, anh hiểu sâu nắm tay của mình ẩn chứa lực đạo kinh khủng cỡ nào, nếu như rơi vào trên người cô ấy, sợ là cô ấy không thể chịu nổi!
Khẽ cắn môi, anh không kịp thu hồi nắm tay, nắm đấm của Mộ Nhã Triết lệch về một bên!
Nắm tay đã kề sát bên tai Cố Tinh Trạch, nặng nề mà dừng ở tấm bảng đen.
“Răng rắc ——”
Bảng đen theo tiếng vỡ mà một lỗ to.
Cả phim trường trong phút chốc im lặng đến quỷ dị.
Cố Tinh Trạch mở to mắt, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của anh dừng ở nắm tay Mộ Nhã Triết, trên tấm bảng đen loang lổ vết máu tươi.
Mà Vân Thi Thi trong tích tắc đã nhào vào trong lòng *** anh, ngang ngạnh sống ૮ɦếƭ mà che chắn trước mặt anh, gắt gao nhắm mắt lại.
Anh phát điên mà cầm bả vai cô gào lên: “Thi thi, em điên rồi sao!?”
Mộ Nhã Triết thất thần mà thu hồi nắm tay.
Từng giọt máu tươi từ đầu ngón tay anh chảy xuống, tích trên mặt đất thành vũng nhỏ.
Quay đầu lại trông thấy một màn như vậy.
*** anh dường như bị một thanh kiếm hung hăng đâm một phát.
Người phụ nữ này quên mình xông lên hóa ra để che chắn cho người đàn ông khác.
Đây là có ý gì!?
Chói mắt, thật chói mắt.
Giây phút này, Mộ Nhã Triết hận không thể *** Cố Tinh Trạch.
Anh dường như không bận tâm đến vết thương trên tay, đột nhiên lôi Vân Thi Thi từ trong lòng Cố Tinh Trạch ra, xoay người cô lại, nghiến răng nghiến lợi mà quát: “Em định tìm đến chỗ ૮ɦếƭ sao!?”
Người đàn ông phẫn nộ gầm lên, cơ hồ làm hai lỗ tai của cô muốn nổ tung.
Đôi mắt anh tuấn của Mộ Nhã Triết đỏ ngầu mà trừng mắt nhìn cô.
Cô muốn thay Cố Tinh Trạch đỡ một quyền của anh sao!?
Cô ấy không biết rằng mình có thể sẽ ૮ɦếƭ sao!?
Vân Thi Thi mở to mắt, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mắt, đôi mắt cuồng loạn của anh như muốn cắn nuốt cô!
Bỗng nhiên cô thật sự sợ hãi.
Từ đáy lòng sợ hãi khởi người đàn ông này.
“Đừng đánh nữa, được không?”
Vân Thi Thi khàn cả giọng mà bảo vệ Cố Tinh Trạch, lập tức thấp giọng: “Anh đừng làm tổn thương anh ấy nữa!”
Đừng làm tổn thương anh ta nữa?
Mộ Nhã Triết gắt gao mà nắm chặt tay, trong mắt lửa giận cơ hồ muốn thiêu cháy cô!
Hai người đánh nhau, không phải chỉ có Cố Tinh Trạch bị thương.
Anh cũng bị thương.
Cô không thấy sao?
Nhưng vì cái gì mà cô chỉ luôn mồm muốn che chở cho Cố Tinh Trạch.
Không lẽ trong mắt cô chỉ có người đàn ông khác hay sao?
Mộ Nhã Triết gần như ghen ghét đến mất khống chế.
Trông thấy tay cô che chắn trước người Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết cảnh cáo mà quát: “Không cho phép em chạm vào anh ta!”
Vân Thi Thi động tác cứng đờ, theo bản năng mà thu hồi động tác.
“Vân Thi Thi, tôi cảnh cáo em, em mà còn dám chạm vào anh ta một ngón tay, tôi sẽ khiến cho anh ta ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!”
Sự uy hiếp của anh dường như khiến cô tin rằng, anh thật sự sẽ giết Cố Tinh Trạch!
Vân Thi Thi quả thực ngoan ngoãn nghe lời, không hề chạm vào Cố Tinh Trạch dù chỉ một chút.
Không cần nghi ngờ gì, dù cô chỉ chạm vào một ngón tay của Cố Tinh Trạch, Mộ Nhã Triết sẽ lập tức chặt đứt ngón tay ấy của Cố Tinh Trạch!
“Anh đừng nóng giận!”
Mộ Nhã Triết cầm lấy hàm dưới của cô, ánh mắt lửa giận ngập trời: “Đừng nóng giận? Em không cảm thấy bây giờ mới nói những lời này đã quá trễ rồi ư!?”
Cố Tinh Trạch đau đớn mà đỡ cánh tay ngồi dậy, giận dữ nói: “Mộ Nhã Triết, tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy!”
“Cút!”
Mộ Nhã Triết dùng chân đá vào bụng anh, Cố Tinh Trạch đau đến kêu lên một tiếng, không chống đỡ nổi mà ngã trên mặt đất.
Vân Thi Thi hãi hùng, lần này không dám mở miệng một câu!
Mộ Nhã Triết một tay đem Vân Thi Thi ôm trong lòng ***, lạnh lùng mà đánh giá Cố Tinh Trạch, môi mỏng tàn nhẫn nói: “Cố Tinh Trạch, bằng khả năng của anh thì không xứng cùng tôi tranh giành? Còn non lắm!”
“Mộ Nhã Triết, anh làm khó một cô gái, vậy mà cũng gọi là bản lĩnh ư!?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc