Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 295

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lâm Phượng Thiên xem đến kinh hồn táng đảm, đang nghĩ không biết nên làm thế nào dập lửa, đầu tiên, cứ phải xoa dịu Mộ Nhã Triết trước đã.
(*) Kinh hồn táng đảm: Hoảng sợ tột độ.
Anh ta trông thấy Mộ Nhã Triết đã tức giận đến mất khống chế, hướng về phía Vân Thi Thi bước tới.
Vân Thi Thi cả kinh liên tục lui về phía sau, tay chân lạnh băng.
Cố Tinh Trạch thấy trên người Mộ Nhã Triết liên tục tỏa ra sát khí, lập tức trấn định mà kéo Vân Thi Thi về phía sau, bảo vệ cô, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Mộ Nhã Triết.
Lâm Phượng Thiên trong lòng linh cảm thấy không ổn, khẩn trương mà xoa xoa hai tay, chạy nhanh đến chắn phía trước mặt anh, lập tức giang hai tay ngăn lại. “Tổng giám đốc Mộ!”
Mộ Nhã Triết bước chân dừng lại, cúi đầu lạnh lùng mà liếc xéo Cố Tinh Trạch một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tổng giám đốc Mộ, anh tuyệt đối đừng coi chuyện này là thật, nụ hôn này chỉ là diễn xuất thôi!”
Lâm Phượng Thiên còn chưa dứt lời, Mộ Nhã Triết bỗng nhiên hung hăng mà duỗi tay, một phen cầm cổ áo anh ta lên, đem anh ta đối mặt với mình.
“Anh cho rằng tôi là loại người thích đùa sao? Diễn xuất thôi ư? Anh định lừa ai!?”
Ánh mắt của anh tối lại, đồng tử co chặt. “Chẳng phải tôi đã nói với anh, những cảnh hôn đều phải cấm ư, không lẽ anh coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao!?”
Đột nhiên anh phủi tay, Lâm Phượng Thiên theo quán tính mà ngã trên mặt đất, phát ra âm than*** nề.
Phó đạo diễn cùng mấy thư ký trường quay khiếp sợ, nơm nớp lo sợ mà chạy đến bên người Lâm Phượng Thiên, đỡ anh ta dậy.
Vân Thi Thi hãi hùng khiếp vía, “Đạo diễn Lâm ……”
Cô định bước tới xem ông ngã có đau hay không, Cố Tinh Trạch lại cầm cánh tay cô kéo về phía sau.
Vân Thi Thi lại tức giận trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, anh lạnh lùng chế nhạo một tiếng: “Còn có tâm tình quan tâm đến người khác sao? Thực tốt quá đi!”
Thật là một vở diễn quá tốt.
Anh đã cảnh cáo Lâm Phượng Thiên, không cho phép Vân Thi Thi tiếp xúc thân mật với bất cứ nam tính diễn viên nào.
Thế nhưng Lâm Phượng Thiên lại cả gan làm trái mệnh lệnh của anh.
Rốt cuộc người phụ nữ của anh đã làm những gì?
Trong khoảng thời gian này anh không ở trong nước, rốt cuộc cô ấy đã làm cái gì?
Cùng với nam diễn viên khác tình chàng ý thiếp, ân *** ái?
Hôm nay lại bị anh bắt gặp được.
Nếu như là lúc khác không có anh, hai người họ rốt cuộc sẽ làm cái gì nữa?
Tầm mắt lạnh thấu xương của Mộ Nhã Triết từ từ dừng ở cánh tay của Cố Tinh Trạch đang cầm chặt tay của Vân Thi Thi, khóe miệng khẽ câu lên lạnh lẽo.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua gương mặt đầy đau đớn của Lâm Phượng Thiên, sợ hãi, hoảng loạn, tự trách mình làm liên lụy người khác.
Cảm thấy dường như hít thở không thông.
Cũng không thể tránh được.
Cô tự cảm thấy thẹn với lương tâm.
Hôn diễn, chẳng qua là một phần của quá trình đóng phim bình thường mà thôi.
Cô cũng chỉ là dựa theo kịch bản mà diễn, trừ lần đó ra, cô cùng Cố Tinh Trạch trước sau luôn duy trì khoảng cách chừng mực.
Cô vốn không cần phải thẹn với lương tâm.
Vân Thi Thi cắn chặt răng, giận dữ nói: “Mộ Nhã Triết, anh hành động như vậy là có ý gì? Giận chó đánh mèo là sao chứ!?”
Mộ Nhã Triết đồng tử co chặt, giọng nói lạnh lẽo cất lên. “Em cũng biết rằng tôi đang tức giận sao?”
Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập.
Anh lặp lại: “Lại đây! Cho em thời gian ba giây!”
Qua thì qua, dù sao cô cũng không làm sai điều gì, sao phải sợ hãi?
Vân Thi Thi hít sâu một ngụm khí lạnh, hơi hơi bước ra một bước.
Lại bị Cố Tinh Trạch ngăn lại.
“Thi Thi, em đừng qua đó.”
Cố Tinh Trạch lại không sợ Mộ Nhã Triết, nâng lên hàm dưới lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt lạnh băng của anh. “Mộ Nhã Triết, hóa ra anh phải dùng loại thủ đoạn này để gây áp lực cho Thi Thi ư?”
Thi Thi?
Mộ Nhã Triết khóe miệng lạnh lùng cong lên.
Xưng hô cũng thân thiết quá đi!
“Cố Tinh Trạch, anh cũng thật quá lì lợm đấy.” Mộ Nhã Triết đáp lễ một câu.
Hai người đàn ông mặt đối mặt.
Băng hỏa đối lập.
Cả phim trường bao phủ bởi bầu không khí căng thẳng lạnh băng vô hình.
Cả phim trường bao phủ bởi bầu không khí căng thẳng lạnh băng vô hình.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh băng như đao dừng ở cánh tay Cố Tinh Trạch đang cầm chặt bàn tay của Vân Thi Thi, thanh âm giá lạnh: “Bỏ tay của trên người cô ấy ra!”
Cố Tinh Trạch mặt vô cảm mà đối chọi ánh mắt của Mộ Nhã Triết, không sợ sự uy hiếp của anh chút nào, ngược lại càng cầm chặt tay của Vân Thi Thi, mười Ng'n t đan xen vào nhau.
Vân Thi Thi đánh giá sắc mặt Mộ Nhã Triết càng thêm trầm lãnh, hơi hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi tay anh.
Cố Tinh Trạch lại càng cầm chặt hơn, quay đầu, nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Anh khẽ trấn an cô, ngược lại không thể làm cô cảm thấy yên ổn dù chỉ một chút.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Cố Tinh trạch càng bảo vệ cô, chỉ càng thêm chọc giận Mộ Nhã Triết mà thôi.
Cô cũng không hề muốn chọc giận người đàn ông này, càng không những người vô tội bị thương.
Lâm Phượng Thiên đỡ bả vai đứng dậy, quan sát thấy giờ phút này khói thuốc S***g tràn ngập phim trường, anh ta nhìn thoáng qua biểu tình tức giận của Mộ Nhã Triết, thấy cả người anh cơ bắp căng chặt, bỗng nhiên ngộ ra một điều.
Hay là, Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh ta……?
Cho nên, anh ta mới hạ lệnh, cấm Vân Thi Thi ở đoàn phim không được diễn bất kỳ cảnh hôn nào với bạn diễn, thậm chí là tiếp xúc thân mật?
Là bởi vì sự chiếm hữu đối với người phụ nữ này hay sao?
Vậy còn…… Cố Tinh Trạch rốt cuộc là chuyện như thế nào!?
Chẳng lẽ muốn giằng co cùng Mộ Nhã Triết?
Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lâm Phượng Thiên bỗng nhiên cảm thấy đau đầu không thôi, hiện giờ cục diện gần như đã mất khống chế, vượt quá dự kiến của anh ta.
“Buông cô ấy ra!” Mộ Nhã Triết hạ tối hậu thư, hiển nhiên, sự kiềm chế tức giận đã đạt đến cực hạn.
Cố Tinh Trạch này, cho rằng mình là ai, mà dám tranh giành với anh?
Vân Thi Thi vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng.
Cố Tinh Trạch nhận thấy được sự run rẩy ở đầu Ng'n t cô, dùng sức mà cầm, không những không có buông ra, ngược lại càng thêm siết chặt hơn.
“Giỏi thật!” Mộ Nhã Triết xoải bước tới chỗ bọn họ.
Lâm Phượng Thiên nhận thấy tình huống đã không thể cứu vãn được nữa, lập tức khẽ cắn môi, tiến lên muốn ngăn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lại là cũng không thèm nhìn tới, vô cùng tức giận một chân đá ông ta sang một bên.
Lâm Phượng Thiên ngã vào rương đạo cụ, đầu váng mắt hoa.
Vân Thi Thi sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, vừa muốn ngăn cản, lại thấy Mộ Nhã Triết đột nhiên đi về phía Cố Tinh Trạch!
“Mộ Nhã Triết, không cần!” Vân Thi Thi kêu sợ hãi một tiếng, lại bị Cố Tinh Trạch tay mắt lanh lẹ mà đẩy sang một bên.
Cô lảo đảo mất trọng tâm mà va vào trên tường, khi lấy lại tinh thần khi, đã thấy Mộ Nhã Triết đằng đằng sát khí mà kéo áo của Cố Tinh Trạch, một quyền không kiêng nể mà đấm thẳng vào mặt Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch bởi vì phân tâm mà không kịp tránh một quyền của Mộ Nhã triết, cả người bị đánh nghiêng hẳn đi, khóe môi tức khắc rỉ máu.
Vân Thi Thi xem đến kinh hồn táng đảm, *** nhói đau, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị phía sau thư ký trường quay kéo sang một bên.
(*) Kinh hồn táng đảm: Hoảng sợ tột độ.
“Thi Thi, cô đừng qua, nguy hiểm lắm!”
Hai người đàn ông đánh nhau, hai bên đều tức giận mất kiểm soát, xuống tay gian căn bản không kiêng dè gì cả.
Nếu là cô vô ý bị thương, chỉ một quyền rơi xuống người cô, có lẽ xương cốt của cô sẽ tan nát mất!
Cố Tinh Trạch chậm rãi đứng thẳng người, khẽ *** cánh môi, đầu lưỡi nếm thấy một tia máu tươi, Mộ Nhã Triết này, nắm đấm của anh ta tuyệt đối không thể coi thường.
Từ khi còn là thiếu niên anh đã bị Mộ Thịnh ném vào doanh trại huấn luyện dành cho đặc chủng, phương thức huấn luyện như địa ngục, họng S***g đã dính máu, tuyệt đối không phải trò trẻ con!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc