Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 293

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Doãn Hạ Thuần thấy anh im lặng, giống như một cây gai chui vào trong lòng cô, có một chút hít thở không thông."Anh, em không thích anh đi cùng những cô gái khác... Giống chúng ta đã hứa hẹn trước đây vậy, chúng ta cùng một chỗ có được không? Một trăm năm, bên nhau một đời!"
Lời nói cầu xin non nớt, trên mặt Doãn Hạ Thuần hiện lên đã bối rối, lại bất lực.
Lòng cô tràn đầy chờ mong Doãn Đông Vũ giống thời niên thiếu vậy, dịu dàng ôm cô vào trong иgự¢, đồng ý với cô: "Được, chúng ta vĩnh viễn bên nhau."
Nhưng Doãn Đông Vũ không nói.
Chỉ run rẩy, kéo từng ngón tay của cô ra, lúc ngẩng đầu, trên mặt lại lộ ra trắng xanh, và bất đắc dĩ.
"Ngoan, đừng làm loạn, nha?"
"Em không làm loạn! Em nói thật!" Doãn Hạ Thuần thật sự rất thân cận anh, vội vàng địa nói, "Em muốn luôn luôn bên cạnh anh, anh, không phải chúng ta đã hứa rời sao?"
"Hạ Thuần, chúng ta là anh em. Chung quy có một ngày, anh sẽ có người mà anh yêu, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh, sống cùng anh cả đời, mà cô gái đó, không phải là em, hiểu chưa?"
"Vì sao?" Mặt Doãn Hạ Thuần tái nhợt không còn chút máu trong nháy mắt.
Vừa nghe thấy từ trong miệng anh nói ra lời tàn nhẫn, tim cô đau như bị ai chọc khoét, hốc mắt rất nhanh đã ươn ướt.
Cô gắt gao nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện ra tuyệt vọng, cơ hồ muốn chôn vùi cô: "Vậy lúc trước anh đồng ý với em, thì tính sao? Là nói dối sao? Anh rõ ràng đã hứa..."
Sắc mặt Doãn Đông Vũ phức tạp xoay mặt, cúi đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn phím đàn đen trắng."Anh đồng ý với em, hứa bên em cả đời, không rời không bỏ, không phải là lấy phương thức như vậy, em hiểu không?"
Bên người, im ắng một lúc lâu.
Doãn Đông Vũ nhíu mày, quay sang đang muốn mở miệng nói gì, bỗng nhiên Doãn Hạ Thuần lại tiếng lên, một bàn tay gắt gao ôm cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng tiến tới gần mặt anh.
Trong lúc anh kinh ngạc thất thần, Doãn Hạ Thuần đã là nâng mặt anh, học theo thiếu nữ trung học trong truyện tranh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dịu dàng mà dán lên đôi môi mỏng của anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Doãn Hạ Tthuần, cũng là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Vân Thi Thi.
Rất giống Doãn Hạ Thuần, kỹ thuật hôn của cô ngây ngô như vậy, nửa người trên người Cố Tinh Trạch, cách một tầng vải mỏng, cơ hồ có thể cảm nhận rõ ràng Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Cố Tinh Trạch, cùng với, tiếng tim đập ấm áp kia.
Trên người anh, có một mùi thơm ngát rất lạ.
Khác với mùi nước hoa trên người Mộ Nhã Triết.
Mà là một mùi thơm ngát tự nhiên.
Ngay lúc dán sát lên môi anh, trong đầu Vân Thi Thi bỗng nhiên rất nhanh hiện lên khuôn mặt tuấn tú tức giận của Mộ Nhã Triết.
"Người phụ nữ này, em dám phản bội tôi!?"
Phản bội sao?
Cuối cùng là ai phản bội ai.
Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cố gắng đem xóa đi gương mặt tuấn tú trong đầu.
Giống như kịch bản miêu tả, cô ôm sát lên gáy Cố Tinh Trạch, người càng lúc càng thân mật tựa vào anh, nụ hôn không ngừng thêm sâu sắc, thêm sâu sắc, kề sát môi của anh, tham lam ngửi mùi thơm ngát như lan trên môi anh.
Lúc này, Doãn Đông Vũ nên từ chối, anh nên liều mạng phản kháng, hung hăng đẩy cô ra, hung hăng phá hủy tình trạng không khống chế được này.
Nhưng mà một thoáng đó, Cố Tinh Trạch đã hơi do dự rồi.
Anh mở lớn đôi mắt đẹp, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Vân Thi Thi tận ngay xinh xắn quyến rũ của cô ngay trước mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bởi vì quá múc khẩn trương, mà đầu vai hơi co lại.
Giống như hôn môi với cô mà nói, là một chuyện vô cùng thần thánh.
Bởi vậy, cô khẩn trương đến múc toàn thân run rẩy, thế cho nên lông mi cũng không ngừng run rẩy, ý lệ trong mắt thấm ướt lông mi rất nhanh, tràn ra khóe mắt, một dòng nước mắt chảy xuống dọc theo đôi má.
Đây không thể nghi ngờ là một nụ hôn tuyệt vọng mà bất lực.
Vân Thi Thi hoàn toàn rơi vào trạng thái của nhân vật, mỗi một tấc trên mặt, thậm chí là mỗi một sợi lông mi, đều đang biểu diễn.
Anh mở to mắt nhìn cô, mặc dù biết, cô chỉ đang diễn, quá chú tâm vào vào trạng thái nhân vật, nhưng trong lòng, lại vẫn vì nụ hôn tuyệt vọng này, hung hăng run rẩy một chút!
Đau lòng hết sức, mà lại sinh ra vài phần không cam và quyến luyến.
Trong kịch bản, anh nên đẩy cô ra, tránh khỏi nụ hôn này!
Nhưng suy nghĩ chân thật trong lòng anh, đối với nụ hôn này của Vân Thi Thi, dù làm thế nào cũng khó mà đẩy ra.
Cố Tinh Trạch mà không khỏi khống chế mình, vươn cánh tay ra, có ý ôm lấy cô gái bất an mà tuyệt vọng trước mắt.
Phó Đạo Diễn ngồi ở máy giám thị khác bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi.
Cố Tinh Trạch không khống chế được rồi.
Trong kịch bản, động tác tiếp theo của anh nên là hung hăng đẩy cô ra.
Mà không phải ôm cô!
Anh ta vừa muốn mở miệng cắt ngang, bỗng nhiên Lâm Phượng Thiên lại kéo ống tay áo của anh, kéo anh về chỗ ngồi.
“Đạo diễn Lâm?" Anh ta hạ giọng, hiển nhiên vô cùng khó hiểu.
"Suỵt, đừng nói!" Đạo diễn Lâm hiển nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng với lần ngoài ý muốn này.
Mặc dù theo kịch bản thì có chút vấn đề, nhưng âm kém dương sai, Lâm Phượng Thiên lại đối cố Tinh Trạch biểu hiện cảm thấy ngoài ý muốn kinh diễm.
"Tôi muốn cảm giác này."
Trong lòng Doãn Đông Vũ cũng khát vọng nụ hôn này.
Anh cũng yêu Doãn Hạ Thuần, nhưng khác với Doãn Hạ Thuần dám yêu dám hận, anh là con người lý trí, không cho phép mình vi phạm luân lý.
Bởi vậy, lúc biết mình có tình cảm dị dạng với Doãn Hạ Thuần, anh là đúng lúc ra tay cắt đứt nó, thậm chí không tiếc đưa bạn gái về nhà, không ngừng giữ khoảng cách với Doãn Hạ Thuần.
Nhưng dù vậy, trong lòng anh sao lại không ao ước, nụ hôn này.
Cần hành động mâu thuẫn như vậy, mới có thể thể hiện ra nội tâm Doãn Đông Vũ đang giãy giụa.
Giãy giựa giữa luân lý và tình cảm.
Tình cảm vốn không thể khống chế, không phải sao?
Như vậy mới có thể khắc hoạ nhân vật càng tốt, càng chân thật!
"Màn ảnh gần hơn, đặc tả "Doãn đông Vũ"!" Lâm Phượng Thiên đưa ra khẩu lệnh.
Phân cảnh này, vốn chỉ có đặc tả Doãn Hạ Thuần.
Chủ yếu là thể hiện ra tuyệt vọng mà bất lực của Doãn Hạ Thuần.
Lâm Phượng Thiên lại thêm vào cảnh đặc tả cho Doãn Đông Vũ, hi vọng ghi lại mỗi một ly thay đổi trên mặt anh, nắm giữ rõ ràng tất cả!
Trong màn ảnh, nét mặt Cố Tinh Trạch bỗng nhiên sửng sốt một phen.
Anh bỗng nhiên ý thức được, đây là đang đóng phim.
Hai tay vươn ra tại thời khắc này, tạm dừng giữa không trung, ngay sau đó, hung hăng đẩy Vân Thi Thi ra, đứng dậy, mặt trắng bệch xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt hoang đường hoảng hốt.
Vân Thi Thi bị đẩy ra, ngã xuống đàn Piano, khuỷu tay đặt trên phím đàn đen trắng, phát ra tiếng vang không hài hòa, trầm trọng chói tai.
Như tâm trạng hai người lúc này.
Cô có chút không cam tâm mà xấu hổ đứng lên, cười gượng một tiếng, cánh môi run run nói: "Anh, anh... Sao lại đẩy em ra?"
"Em không biết chuyện này vô cùng hoang đường sao?" Ánh mắt Cố Tinh Trạch thất thần xoa cánh môi, nơi đó, giống như lại vẫn độ ấm của đôi môi cô.
"Hoang đường chỗ nào? Hoang đường chỗ nào rồi hả?"
Bỗng nhiên Vân Thi Thi nghẹn ngào, đứng lên khỏi ghế Piano, đi đến sau lưng anh, vươn tay lôi kéo góc áo của anh, giống nhau trước đây vậy, "Em không thể hôn anh sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc