Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 292

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chẳng lẽ là ghen tị?
Còn có thẹn quá hoá giận.
...
"Vân Thi Thi!?"
Lâm Phượng Thiên cao giọng, kéo đầu óc của cô trở lại.
Vân Thi Thi lập tức lấy lại tinh thần nói: "Làm sao vậy? Đạo diễn Lâm..."
"Cô thất thần rồi!" Lâm Phượng Thiên trên mặt hơi giận, cầm kịch bản gõ lên đầu cô.
Vân Thi Thi xấu hổ thè lưỡi: "Rất xin lỗi..."
"Còn có cái gì không hiểu à?" Lâm Phượng Thiên hỏi.
Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi nhìn nhau liếc mắt một cái, Lâm Phượng Thiên lại nói tiếp: "Thi Thi, lúc quay cảnh hôn, tôi sẽ dùng máy quay cận cảnh, lúc đó nhớ chú ý một chút, đừng đi ra khỏi màn hình."
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua mấy cái máy, lập tức gật đầu.
Lâm Phượng Thiên trở lại ngồi trước máy giám sát.
"Các bộ phận vào vị trí!"
Thư ký trường quay lập tức tiến lên gõ: "《Quả Trám 》 cảnh thứ mười, lần thứ nhất, Action!"
Ngay khi tiếng gõ vang lên, Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật.
Tình tiết phần này khá đơn giản.
Lúc Doãn Đông Vũ dạy Doãn Hạ Thuần chơi đàn, Doãn Hạ Thuần không kìm nén được tình cảm trong lòng, ôm cổ của anh hôn lên.
Cao trào chủ yếu tập trung tại nụ hôn đầu tiên của hai người khi cảm xúc biến hóa.
Doãn Đông Vũ nhún nhường, Doãn Hạ Thuần chủ động.
Cảnh đặc sắc nhất của bộ phim 《 Quả Trám 》 chính là ở đoạn này.
Doãn Đông Vũ và Doãn Hạ Thuần là anh em ruột, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân mật khăng khít, Doãn Hạ Thuần vô cùng ỷ lại vào Doãn Đông Vũ, coi anh là tất cả của mình.
Kịch bản gốc có một đoạn viết như sau:
"Nói đến cùng, huyết thống là một điều vô cùng đặc biệt.
Nó có thể trói chặt hai người lại cùng một chỗ, là loại ràng buộc thân mật nhất.
Nhưng cũng có thể vô tình đặt ra một chướng ngại vật khó có thể vượt qua được.
Thời niên thiếu, tôi đã từng may mắn, ở trên đời này có một người anh cưng chiều tôi đến mức vô pháp vô thiên, tôi liền cho rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Sau khi lớn lên, tôi lại hối hận, người con trai mà tôi yêu đến mức không thể rời bỏ ấy, lại chảy cùng một dòng máu với mình.
Một đường đi, một đường yêu, lại một đường sai lầm.
Từ chân tình ngây thơ ban đầu đến khát vọng mãnh liệt muốn được cùng ở bên nhau, lại bị sự khắc nghiệt của thế tục chia cắt.
Mãi mãi là bao xa?
Một ý niệm, đó là vĩnh hằng.
Một lần sai, từng bước đều đau.
Anh, anh cũng biết, cho dù thế giới có bao lớn, em lại vẫn không có chỗ nào để đi, không có người nào để nương tựa.
Cho dù là thượng đế hay con người, rốt cuộc có ai có thể cho tôi lời giải thích, tình yêu rốt cuộc là cái gì? Nếu người không thể giải thích rõ ràng, vậy vì sao tôi lại không thể yêu Doãn Đông Vũ?"
Doãn Đông Vũ, sinh ra vào tối mùa đông rét lạnh.
Mà Doãn Hạ Thuần, lại sinh ra vào tối mùa hạ nóng bức.
Anh em mỗi người một tính cách, một người giống như mùa đông, một người giống mùa hạ.
Sau khi Doãn Hạ Thuần sinh ra không lâu, từ đầu tiên mà cô nói, đó là "anh".
Cái tên đầu tiên nói ra, cũng là Doãn Đông Vũ.
Doãn Đông Vũ lớn hơn Doãn Hạ Thuần năm tuổi, trước đây cha mẹ công tác bận rộn, một nhà bốn người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, bởi vậy đối với Doãn Hạ Thuần mà nói, Doãn Đông Vũ là người duy nhất cho cô dựa vào.
Doãn Đông Vũ mi thanh mục tú, bộ dáng vô cùng đẹp trai.
Bởi vậy, từ nhỏ con gái thích anh rất nhiều.
Nhưng có thể là do sinh ra vào mùa đông, Doãn Đông Vũ tính tình lạnh lùng, từ nhỏ đã bất hòa với những đứa trẻ khác, cho dù ở cùng cha mẹ, cũng có chút xa cách.
Tính cách lạnh lùng này của anh càng lúc càng rõ ràng, mà từ đầu đến cuối, có thể tự nhiên thân thiết với anh, cũng chỉ có Doãn Hạ Thuần.
Có thể là do huyết thống, đối với Doãn Hạ Thuần, Doãn Đông Vũ là cưng chiều tận trong xương cốt.
Phần yêu thương này, cho dù là cha mẹ cũng không thể so được.
Lúc còn trẻ, Doãn Đông Vũ không hề ý thức được rằng, tình anh em đã sớm biến chất.
Đoạn cảm tình này từ khi bắt đầu đã rơi vào ngã rẽ.
Doãn Hạ Thuần đối với sự quyến luyến của anh, dần dần biến thành ham muốn chiếm hữu.
Tình cảm anh em trước giờ đều rất tổt, thậm chí mãi đến trước khi vào sơ trung, đều cùng giường chung gối.
Mãi đến lúc Doãn Hạ Thuần lên trung học, cơ thể bắt đầu dậy thì.
Mà Doãn Đông Vũ đã là sinh viên năm nhất, sau khi học về sinh lý, từ từ ý thức được nam nữ khác biệt, bởi vậy dần hạn chế tiếp xúc với Doãn Hạ Thuần.
Nhưng lúc không gặp Doãn Đông Vũ, tình yêu của Doãn Hạ Thuần nảy mầm, rất nhanh liền ý thức được, tình cảm của cô đối với Doãn Đông Vũ, đã vượt qua tình anh em bình thường.
Cô có chút bất an khi nhận ra, cô cùng Doãn Đông Vũ không thể ở bên nhau.
Tình cảm này duy trì mãi mãi, cả đời đều không thể thay đổi.
Mà giữa bọn họ còn có thể xuất hiện người thứ ba, người đó sẽ ôm lấy khuỷu tay anh, nằm trong иgự¢ anh, được anh yêu thương, mà trong mắt anh cũng chỉ có một mình bóng dáng người đó, được anh quan tâm che chở, cũng là đối tượng duy nhất của anh, điều này làm cho Doãn Hạ Thuần lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Điều đó khiến cô càng không yên tâm, cực kì bài xích khả năng này, thậm chí đối với người thứ cha chưa xuất hiện cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ.
Một lần vô tình, cô thấy Doãn Đông Vũ cùng một nữ sinh cùng về nhà, liền bộc phát sự ghen tuông.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, phần tình cảm này, đều không phải là là bình thường.
Đây là ghen tuông.
Anh là người đầu tiên cưng chiều cô trong lòng bàn tay, cũng là người mà cô yêu nhất.
Anh khiến cô tim đập như sấm, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng cô lại không có thể thương anh.
Doãn Hạ Thuần cố gắng áp chế phần tình cảm kia, cho đến cảnh này trong nội dung tác phẩm, tình yêu say đắm đối với Doãn Đông Vũ đã không cách nào kìm nén được nữa.
Vì thế mới có cảnh hôn này.
Doãn Hạ Thuần vì tham gia cuộc thi tài năng nên báo danh tiết mục diễn tấu dương cầm.
Mà đối với việc diễn tấu dương cầm, cô chỉ là nghiệp dư, cũng không phải rèn luyện từ nhỏ.
Lúc nhỏ, Doãn Đông Vũ học dương cầm, cô liền ngồi một bên luyện cùng với anh.
Doãn Đông Vũ cố ý mang theo cô vào phòng học nhạc, suốt đêm dạy cô.
"Ding dong ding dong..."
Dạ khúc của Chopin nhẹ nhàng hiện ra theo đầu ngón tay Doãn Đông Vũ.
Từ đầu đến cuối anh đều cúi đầu, cầm lấy tay cô lên xuống một cách chính xác, tâm tư của Doãn Hạ Thuần lại không ở trên đàn dương cầm, mà nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, nhìn đến say sưa.
"Làm sao vậy?" Doãn Đông Vũ ngẩng đầu, thấy Doãn Hạ Thuần mặt mày ôn nhu nhìn sườn mặt anh, lúc này tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
"Không có gì."
"Ừm, vậy tiếp tục..."
Doãn Đông Vũ lại cầm lấy tay cô, di chuyển trên phím đàn.
Doãn Hạ Thuần bỗng nhiên cầm chặt tay anh, không chịu buông ra.
Dùng lực mạnh, cho nên anh có thể cảm nhận rõ ràng, mười ngón tay cô nhẹ nhàng run rẩy.
Doãn Đông Vũ kinh ngạc, trong tay cô thấm một chút mồ hôi lạnh, đốt ngón tay trắng bệch.
"Anh, chúng ta ở bên nhau, có được hay không?" Doãn Hạ Thuần nhìn thẳng vào mắt anh, do dự, bỗng nhiên cầu xin.
Doãn Đông Vũ sửng sốt, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại không nói một câu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc