Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 290

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tình tiết kịch bản đòi hỏi cảnh hôn môi đều phải là quay cận cảnh, lần lượt đặc tả nét mặt của hai người, Doãn Đông Vũ kinh ngạc, Doãn Hạ Thuần khẩn trương, tất cả đều phải thông qua cận cảnh mà thể hiện một cách vô cùng tinh tế.
Thế nhưng quay như thế nào?
Trừ phi tìm được diễn viên đóng thế có khuôn mặt giống y như đúc.
Như thế này không phải là làm khó người khác sao.
Trên đời làm sao có thể có hai cái lá cây giống nhau?
Cho dù giống nhau thì đóng thế cũng chỉ là đóng thế, cảnh quay từ xa thì không thành vấn đề, nhưng cận cảnh sẽ lập tức bị lộ, căn bản không qua mắt được người xem.
Vì thế, Lâm Phượng Thiên mạo hiểm quyết định, quay trước rồi tính sau!
Tạm thời gạt Mộ Nhã Triết, trước hết cứ quay xong cảnh này.
Đam mê của Lâm Phượng Thiên đối với quay phim đã thành một loại chấp niệm.
Bối cảnh đều đã đã bố trí xong.
Vân Thi Thi ngồi trước dương cầm, nhẹ nhàng mà chạm lên phím đàn.
Một hồi tiếng đàn du dương theo đầu ngón tay cô uyển chuyển phát ra.
Cô chỉ đơn giản là chạm vào phím đàn, cũng không có phối hợp âm. Giai điệu đẹp đẽ phối hợp với bóng đêm yên tĩnh lại nảy sinh ra vài phần lãng mạn.
Cố Tinh Trạch đứng ở sau lưng cô, uống cà phê, nhìn cô chơi đàn, bỗng nhiên nói: "Cách chơi của em không chuyên nghiệp lắm."
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhàn nhạt nhếch môi: "Vâng! Dương cầm là về sau em mới học, cơ bản là không được luyện từ nhỏ, cho nên phải tập luyện cực kỳ cật lực."
Trước đây Vân Nghiệp Trình cũng cho cô học lớp nhạc, nhưng là cô học đàn vĩ cầm, đến lúc lên đại học thì mới chọn dương cầm là môn phụ.
Chơi dương cầm xem trọng kiến thức cơ bản và kỹ thuật của bàn tay, nhưng đây chỉ là yêu cầu cơ bản, bởi vậy khi cô chơi đàn dương cầm có thể lừa được người bình thường, so với người chuyên nghiệp như Cố Tinh Trạch mà nói, trình độ của cô chỉ có thể tính là hết sức bình thường.
Cố Tinh Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, làm mẫu một lần: "Chơi đàn nên là như thế này, em chơi đàn như vậy khúc nhạc sẽ không trôi chảy."
"Vâng..."
Anh lại lập tức sửa lỗi ở tay cho cô: "Lúc chơi đàn hãy coi như trong tay đang nắm một quả trứng gà, giống như vậy..."
Anh lại làm mẫu một lần nữa.
"Oa? Anh thật là chuyên nghiệp." Vân Thi Thi cười nói.
Cố Tinh Trạch mỉm cười nhếch môi: "Bạn học Vân Thi Thi, anh chơi 24 năm, em cảm thấy anh chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp?"
"Oa, thật lợi hại!" Vân Thi Thi từ đáy lòng ca ngợi: "Anh và Doãn Đông Vũ giống như là một người vậy, đều là vương tử dương cầm. Em luôn cảm thấy, đàn ông biết chơi dương cầm đều rất tao nhã."
Trên mặt Cố Tinh Trạch lộ vẻ ấm áp, cười: "Thật không?"
Quay phim còn chưa chính thức bắt đầu, hai người lại nghiễm nhiên nhập vai như vậy, Cố Tinh Trạch đang tỉ mỉ dạy cô chơi đàn.
Nhiếp ảnh gia gặp cảnh này rất thích, vội vàng chụp hình, dự định làm ảnh ngoài lề để đăng lên Microblogging.
Lâm Phượng Thiên đứng bên cạnh nhìn kịch bản gốc, nhìn thấy cảnh này, cảm khái nói: "Tôi muốn chính là loại cảm giác này!"
Anh ta vì lựa chọn của chính mình mà cảm thấy vừa ý, cực kỳ vui mừng!
Vân Thi Thi tuy là người mới, nhưng mà lúc quay phim lại rất ít xuất hiện tình huống NG*.
*NG: viết tắt từ No Good, nghĩa là cảnh quay hỏng
Không phải là diễn nhân vật như ý muốn, mà là trời sinh cô có thiên phú làm diễn viên, mặc dù lúc quay phim anh ta cực kỳ hà khắc, nhưng lúc nhìn cô diễn, quả thực khiến người khác vô cùng tán thưởng!
Người như thế này, có tài hoa, có khí chất, có nhan sắc, không nóng nảy, trời đất khó dung!
Lâm Phượng Thiên cầm kịch bản đi qua, nói cho hai người biết yêu cầu của cảnh diễn, bao gồm yêu cầu về biểu cảm, trao đổi ánh mắt, phân giải từng chi tiết.
"Tốt, tất cả các bộ phận chuẩn bị vào vị trí!"
"Tốt, tất cả các bộ phận chuẩn bị vào vị trí!"
Chuyên viên trang điểm lập tức tiến lên trang điểm lại cho hai người.
Thư ký trường quay lấy ra bản ghi chép, giơ ở trước màn ảnh: "《 Quả Trám》cảnh thứ chín lần thứ nhất, action!"
Cảnh thứ chín, phòng học nhạc.
Bóng đêm tối đen, trên trời không có lấy một ngôi sao.
Trong phòng học nhạc tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, cửa sổ bỗng nhiên bị kéo ra một bên, bức màn bị một bàn tay bên ngoài xốc lên, ánh trăng chiếu vào, sáng sủa đẹp đẽ.
Cố Tinh Trạch đóng vai Doãn Đông Vũ ghé vào cửa sổ, thật cẩn thận ngắm nhìn bốn phía, vẻ mặt cảnh giác.
Một bên, Vân Thi Thi rất nhanh nhập vai nhân vật, đóng vai Doãn Hạ Thuần rúc vào bên người anh, co người lại thành một khối, cẩn thận kéo kéo ống tay áo của anh: "Anh, anh chắc chắn sẽ không có vấn đề chứ?"
"Ừ! Thầy trực ban đã về ký túc xá nghỉ ngơi, phòng nhạc bây giờ không có ai." Doãn Đông Vũ đè thấp giọng. Ngay sau đó, ánh mắt nhìn Doãn Hạ Thuần nói: "Em ở ngoài cửa chờ anh một lúc, được không?"
"Được, anh phải cẩn thận đấy." Doãn Hạ Thuần ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt lập tức hiện lên tia nghịch ngợm, tươi cười nói.
Doãn Đông Vũ vịn lấy bệ cửa sổ, vươn người nhảy lên, mạnh mẽ xoay người vào phòng học.
Doãn Hạ Thuần vội vàng chạy đến cửa phòng học, rất nhanh, cửa mở ra từ bên trong, hình ảnh Doãn Đông Vũ đắc ý tươi cười như ánh mặt trời chiếu vào mắt cô.
"Anh giỏi quá!" Doãn Hạ Thuần nhỏ giọng nhảy nhót hoan hô một tiếng, rồi đi vào trong phòng học.
"Xuỵt! Nhỏ tiếng chút!" Doãn Đông Vũ sợ giọng nói của cô kinh động đến người đi trực, liền vươn ngón tay Pu'ng lên cái trán của cô.
"Ưm, đau quá..."
Doãn Hạ Thuần ôm trán, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh.
Doãn Đông Vũ cùng cô trao đổi ánh mắt, sau đó kéo tất cả rèm cửa trong phòng lại rồi bật một ngọn đèn.
Ánh sáng ấm áp chiếu tới, rơi vào trên chiếc đàn dương cầm Yamaha đẹp đẽ đặt trên giá cha chân.
"Oa... Cây dương cầm này thật đẹp!"
Doãn Hạ Thuần che miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, vây quanh cây đàn đánh giá vài vòng, trên mặt cảm động mỉm cười.
Người con gái đối với âm nhạc, tất cả sự lãng mạn đều hiện lên ở trên mặt.
Doãn Đông Vũ từ nhỏ đã luyện đàn, cô thích ngồi ở bên cạnh anh, say sưa nhìn anh một lần lại một lần luyện đánh bản nhạc buồn tẻ.
Cô cực kỳ thích đôi tay đánh đàn kia, mười ngón thon dài, đầu ngón tay như gốm sứ, thừa dịp trời tối chơi dương cầm, cực kỳ xinh đẹp.
Ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào, rơi trên sườn mặt tuấn tú của anh.
Ngược sáng, yên tĩnh mà duyên dáng.
Cô thích không phải bẩm sinh đã thích dương cầm, tình cảm của cô đối với âm nhạc và dương cầm đều là bởi vì thích Doãn Đông Vũ.
Doãn Đông Vũ không biết làm thế nào đành nhìn cô không ngừng đi quanh cây dương cầm, hai tay đút trong túi quần, khóe miệng tràn ngập ý cười dịu dàng cùng nuông chiều.
"Anh! Cây dương cầm này bao nhiêu tiền?"
Doãn Hạ Thuần giống như tín đồ cầu nguyện thành kính chạm vào cây dương cầm, vẫn không ngừng ***.
"Cực kỳ đắt."
"Cực kỳ đắt là bao nhiêu?"
"Ừm, chừng hai mươi vạn." Doãn Đông Vũ suy đoán.
Doãn HạThuần hoàn toàn chấn động, ánh mắt mở to như cái chuông đồng lớn, vẻ mặt khó tin.
"Chắc chắn là âm thanh cực kỳ hay!"
"Ừm. Là dương cầm chuyên dụng cho diễn tấu...!"
Lâm Phượng Thiên nhìn máy theo dõi hình ảnh, nhẹ nhàng vuốt cằm.
Tiến trình tiến triển thuận lợi, thuận lợi đến mức khó tin.
Bất kể là Cố Tinh Trạch hay Vân Thi Thi, mỗi một động tác đều vô cùng thích hợp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc