Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 29

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô chỉ thấy ngồi trên ghế salon có bóng dáng của ai đó, mặc trang phục vest công sở lịch sự nghiêm chỉnh, cử chỉ lịch sự, tóc tai gọn gàng, hình như là nữ.
Vừa rồi vì quá hoảng sợ nên cô không nhận ra trong phòng còn có một người khác.
Cô híp mắt, muốn nhìn rõ hơn dáng vẻ của người kia, nhưng trong phòng quá tối, nên cô không thể nhìn rõ được diện mạo của người đó.
Nhưng giọng nói này, cô cảm thấy rất quen thuộc, càng suy nghĩ thì tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn.
“Cô là…”
Người kia thấy cô đã tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Nương theo ánh sáng mặt trời, cô ấy quay đầu lại, lễ phép cúi đầu, Vân Thi Thi lúc này mới thấy rõ được diện mạo của cô ấy.
Thật sự, gương mặt này rất đỗi quen thuộc, cô chắc chắn mình biết người này, nhưng lại không thể nhớ được là gặp lúc nào…
Thư kí Lý thấy cô vẫn trong trạng thái hoảng sợ lo lắng, cũng không nói gì thêm, chỉ đi đến bên bàn, cầm cốc nước ấm và một viên thuốc đến, cung kính nói: “Cô Vân, xin hãy uống thuốc”
Trải qua một đêm bại hoại như thế, Vân Thi Thi đối với cô gái này cũng đề phòng hơn nhiều. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cô thư kí, cô cứ nhìn chằm chằm, thuốc cũng không đưa tay ra nhận.
Thư kí Lý hiểu rõ tâm trạng của cô hiện giờ, vì thế môi nở nụ cười nói: “Cô yên tâm, đây là Tђยốς tгáภђ tђคเ, cô cũng đâu muốn có chuyện rắc rối gì xảy ra mà, đúng không? Vậy thì xin cô hãy uống viên thuốc này đi”
Vân Thi Thi nghe xong, lặng đi một chút, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận, bỏ vào miệng, uống ngụm nước, nuốt viên thuốc xuống.
Thuốc đi thẳng một đường từ cổ xuống bụng cô, cô sợ đến mức cả người đều run rẩy, cả đôi môi cũng vậy.
Thư kí Lý mang đến cho cô bộ quần áo mới, cả nội y cũng được mua mới.
Áo nhỏ, quần nhỏ, tất cả đều có đầy đủ.
Vân Thi Thi đỏ mặt, nhìn bộ nội y, không được tự nhiên nhìn cô thư kí. Thư kí Lý hiểu được, cúi người rời khỏi phòng, sau khi cô ấy đi, Vân Thi Thi mới bắt đầu tự mình mặc đồ.
Khi cô ra mở cửa, thư kí Lý đã đứng chờ ở ngoài, thấy cô đã mặc đồ chỉnh tề, cô ấy nhìn thẳng mặt cô nói: “Cô Vân, chuẩn bị xong rồi chứ?”
Nụ cười này… gương mặt này… cô cau mày suy nghĩ.
Người này, chẳng phải chính là…
Vân Thi Thi mở to mắt nhìn thư kí, cánh tay run run chỉ vào cô ấy, lắp bắp.
“Cô… cô chính là…”
Chính người này… người này mà cũng bắt cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ sao? Nực cười.
Đúng là quá nực cười, 6 năm trước, vì hợp đồng, chính người phụ nữ này đã làm đủ mọi cách để cô có thai đây mà.
Cô thư kí không nói gì, chỉ cười, rồi nói: “Tổng giám đốc muốn gặp cô”
“Tôi không gặp!” cô lập tức từ chối “Tôi không muốn gặp tên đó, tôi không muốn gặp!”
Người phụ nữ này, cô không nhớ rõ về cô ấy, nhưng cô lại không thể nào quên được cô ấy. Chỉ cần liếc mắt nhìn, cô cũng có thể nhận ra ngay. Sự việc 6 năm trước, trong lúc cô mang thai, trong 8 tháng trời dài đằng đẵng, người duy nhất ở bên cạnh bầu bạn với cô, chỉ có cô thư kí của người thuê cô.
Hiện tại, trong lòng cô chỉ có nghi ngờ và bất an, không hiểu vì sao, ngay khi nhìn thấy cô ấy, cô lại cảm thấy rất hỗn độn, tại sao cô ấy lại có mặt ở đây vào thời điểm này?
Rốt cuộc thì tối qua đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông thuê cô 6 năm trước, tối qua đã làm gì cô?
Ha, làm sao chuyện đó có thể xảy ra được? Không thể nào…
Nhưng, nếu không phải như thế, thì vì sao cô thư kí này lại ở đây?
… Chẳng lẽ… Hữu Hữu!
Chẳng lẽ… người đàn ông thuê cô đã biết sự thật về Hữu Hữu cho nên… đến mang Hữu Hữu đi sao?
Hay… đến tìm cô là vì việc cô nói dối Hữu Hữu đã mất?
Hữu Hữu… cô không thể để bất cứ ai ςướק đi con trai cô.
Vân Thi Thi giật mình, giờ đã là buổi chiều rồi, từ sáng đến giờ Hữu Hữu không nhìn thấy cô, có lẽ cậu nhóc đang rất lo lắng cho cô.
Theo thói quen, cô sờ sờ túi của mình, nhưng cô phát hiện ra đây không phải là bộ đồ của cô, cả điện thoại cũng không cánh mà bay.
Cô muốn quay vào phòng tìm điện thoại di động, nhưng cô thư kí lại ngăn cản cô.
“Cô Vân, cô muốn làm gì…?”
“Điện thoại tôi còn trong đó…” Vân Thi Thi không dám nói việc cô muốn gọi điện cho Hữu Hữu, nhưng Hữu Hữu ở nhà, cô rất lo lắng cho con trai mình.
Lý Lan cười, từ trong tập hồ sơ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, mỉm cười nói: “Đây sẽ là điện thoại mới của cô, cô yên tâm, danh bạ đều đã được lưu lại vào trong này rồi”
Di động này, là iphone của apple, màn hình lớn, mạng 4G tốc độ cao, con có mở khoá bằng nhận diện dấu vân tay, trị giá của nó chắc cũng phải vài ngàn nhân dân tệ chứ chẳng ít.
Vân Thi Thi tới bây giờ cái điện thoại mấy trăm tệ cũng chẳng dám mua, chứ đừng nói đến mấy ngàn tệ.
“Cho… cho tôi sao?” Cô ngốc lăng cầm lấy điện thoại, không hiểu tại sao lại cho cô cái điện thoại này.
“Đúng vậy, điện thoại của cô đã hư rồi, đây chỉ là chút tâm ý của tổng giám đốc thôi, xin cô hãy nhận lấy”
Trong lòng cô cảm thấy thật kì quặc, điện thoại cô đang bình thường, sao lại hư được? Cô không biết rằng Mộ Nhã Triết cầm trên tay cái điện thoại cổ lỗ sỉ của cô thì đã trực tiếp ném luôn vào xọt rác rồi.
Vân Thi Thi cảm thấy hơi lo lắng, cầm cái điện thoại mấy ngàn tệ trên tay, tay cô thật muốn phỏng.
Cô thật muốn biết những chuyện xảy ra tối qua, có phải cô đã bị tên tổng giám đốc này ăn lần nữa rồi không?
Thư kí thì đang ở đây, xem ra vị tổng giám đốc kia cũng không đến gặp cô, chắc chỉ muốn cô uống thuốc để phòng rắc rối về sau thôi.
Đối với người thuê cô, vị tổng giám đốc nào đó, một chút ấn tượng, cô cũng không có.
Tối hôm đó, cô bị bịt mắt, suốt một đêm, từ khi người đó đến đến khi rời đi, cô cũng không được nhìn thấy hình dáng của người đó.
Cô chỉ có thể nương nhờ ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đó.
Là một người cao gầy, thân hình rất đẹp, cơ thể hoàn mỹ như thần.
Một đêm đó, chính là nỗi ám ảnh suốt 6 năm qua của cô.
Cơn ác mộng 6 năm trước, cô đã cố ép bản thân phải quên đi, nếu không phải vì Hữu Hữu, chỉ sợ giờ cô cũng chẳng còn trên thế giới này.
Mỗi ngày cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải xoá bỏ mọi quá khứ, nhất là người đàn ông đêm đó. Bây giờ, bên cạnh cô đã có Hữu Hữu rồi, chỉ cần nghĩ đến Hữu Hữu, cô đều có động lực để vượt qua tất thảy mọi chuyện.
6 năm qua, dù có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với đàn ông.
Đàn ông, cô không cần! Cô có Hữu Hữu, điều đó đã quá đủ rồi, Hữu Hữu sẽ là người duy nhất cả đời này cô dựa vào.
Cho nên, dù là thế nào, cô nhất định phải bảo vệ Hữu Hữu, dù người kia có muốn đoạt lấy Hữu Hữu cô cũng tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Nhưng, đến khi cô thư kí kia cúi người nói ba chữ “Tổng giám đốc”, cô như bị sét đánh ngang tai.
Người cô không muốn nhìn thấy nhất, lại xuất hiện trước mặt cô.
Trên chiếc xe Bentley đắt tiền, cửa xe được mở ra, thư kí Lý cúi người với cô, cung kính nói: “Cô Vân, mời lên xe”
Ở ghế sau, có một người đàn ông ngồi đó, tư thái tôn quý thanh lịch, nhưng người đó không nhìn về phía cô, mà vẻ mặt chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng trông thật đẹp, lại có vài phần lãnh khốc vô tình, như một đế vương cao cao tại thượng vậy.
Nhưng, chỉ cần nhìn như một cái, Vân Thi Thi mơ hồ nhận ra…
Người này… chính là ‘ông chủ bạc tỉ’ đã thuê cô sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc