Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 289

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vì thế, rất nhiều người oán hận trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì.
Dương Mị có quyền có thế, bọn họ không đắc tội nổi.
Mộc Tịch không biết tìm từ đâu ra một cái quạt nhỏ, ra sức quạt trước mặt Vân Thi Thi, chính mình lại đầy mồ hôi.
Trên mặt Vân Thi Thi trang điểm rất đậm, hiện tại vai diễn phải quay bên ngoài trời, trời lại nóng như vậy, mồ hôi khiến lớp trang điểm trên mặt trôi đi, kết quả là phải rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa.
Mấy cảnh diễn ngoài trời của cô đều là cận cảnh, trên mặt không thể có bất cứ khuyết điểm nào.
Nếu như trôi lớp phấn lót, màu da không đều khiến cho hiệu quả không được bảo đảm thì sẽ phải quay lại.
Bởi vậy Mộc Tịch cầm cây quạt nhỏ quạt không ngừng.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy vì phơi nắng mà đỏ cả lên thì cực kỳ đau lòng, liền đẩy quạt về phía cô ấy: "Nhìn xem, nóng đến mức này rồi, cô cũng đừng chỉ quạt cho tôi, coi chừng bị cảm nắng đấy."
Mộc Tịch sửng sốt, lập tức có chút cảm động nói: "Thi Thi, tôi phát hiện ra, cô rất tốt với tôi."
"Chẳng lẽ không nên à?"
"Có được mấy minh tinh đối xử dịu dàng với trợ lý chứ?" Mộc Tịch oán giận nói: "Không phải cô không biết, rất nhiều minh tinh đối với trợ lý đều là tùy tiện đánh chửi, lời nói không đúng liền tát vào mặt, làm trợ lý của nghệ sĩ vừa bị khinh bỉ lại vất vả, cực kỳ vất vả! Nhưng mà Thi Thi, cô rất ôn nhu, đối xử với tôi thật tốt!"
"... Khoa trương như vậy sao?" Vân Thi Thi kinh ngạc đến líu lưỡi.
"Cô có biết Nhan Băng Thanh không?" Mộc Tịch nhỏ giọng buôn chuyện: "Trước đây cũng bởi vì một trợ lý không cẩn thận chạm vào váy của cô ta, trong cơn tức giận cô ta liền hắt cả chén trà lên mặt người kia. Đó là trà vừa mới pha, cực kỳ nóng, người trợ lý kia liền bị bỏng hết mặt."
"..." Vân Thi Thi kinh ngạc trợn mắt, miệng há hốc hỏi: "Tàn nhẫn như vậy sao?"
"Không thế thì cô nghĩ sẽ như thế nào đây?" Mộc Tịch cười hì hì nói: "May mà số tôi may mắn, đi theo cô, tất cả mọi người đều hâm mộ."
Vân Thi Thi bỗng nhiên phì cười một tiếng.
"Sao thế... Cô cười cái gì thế?" Mộc Tịch dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cô.
Vân Thi Thi nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cô nói cứ như thể trong hậu cung thời xưa vậy! Minh tinh giống phi tử, trợ lý giống tiểu nha hoàn, vừa giúp nhau lúc khó khăn lại vừa so sánh ganh đua, rất thú vị."
Mộc Tịch nghe xong, cũng không khỏi cười theo, nói: "Ha ha, đúng vậy, cảnh tượng này đúng là như vậy."
Vân Thi Thi nhoẻn miệng cười, nhưng mà trên mặt bất chợt loé lên một tia lạnh lùng.
Trên vai chợt trở nên lạnh buốt.
Cô vừa kinh ngạc quay đầu đã thấy Cố Tinh Trạch đứng ở bên cạnh, đưa qua một cái túi chườm: "Cho em."
"Anh Tinh Trạch! Cảnh quay của anh đã xong rồi sao?" Mộc Tịch vui vẻ nói.
Cố Tinh Trạch trước kia là nghệ sĩ của Tần Chu, mà Mộc Tịch lại là trợ lý do Tần Chu bồi dưỡng, bởi vậy mà quan hệ với Cố Tinh Trạch cũng coi như tốt.
Cố Tinh Trạch gật gật đầu, vặn mở một lon nước mát, uống nhanh một hơi.
Trên mặt anh ta cũng trang điểm, trên người mặc đồ thể thao, có phần không giống với hình tượng lúc trước, nhìn cũng không khác gì một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt trong veo, khí chất thư sinh dịu dàng, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời.
Đẹp trai đến khiến người khác ghen tị.
Mộc Tịch bị vẻ đẹp khi uống nước của anh ta mê hoặc, tim đập thình thịch.
"Thật là đẹp trai..." Mộc Tịch thẳng thắn, bỗng nhiên có chút hâm mộ đối với Vân Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Thi Thi, tôi thật sự rất hâm mộ cô...!"
"Hâm mộ cái gì chứ?" Vân Thi Thi lúng ta lúng túng nói.
"Có thể cùng anh Tinh Trạch đóng chung đấy! Ai nha, trai xinh gái đẹp, rất xứng đôi, đến lúc phim được chiếu nhất định là đẹp ૮ɦếƭ mất!" Mộc Tịch kích động ôm ***.
Vân Thi Thi lại cười nói: "Được rồi, cô đừng ồn ào nữa."
Vừa dứt lời, Trường Vụ lập tức chạy tới nói với Vân Thi Thi: "Thi Thi, tiếp theo là cảnh quay của em, mau đi chuẩn bị!"
"Vâng ạ, em cám ơn!" Vân Thi Thi gật gật đầu, lập tức nhìn gương chải chuốt nhan sắc của mình, liền đứng dậy rời đi.
Mộc Tịch đứng tại chỗ, thấy ánh mắt Cố Tinh Trạch đăm đăm nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi đã đi xa, khuôn mặt đẹp trai chớp mắt một cái liền trở nên thất thần, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi.
Anh ta thất thần, lại bị Mộc Tịch nhạy cảm nhìn thấy.
Nhất thời, Mộc Tịch có chút xuất thần.
Nói thật, đôi lúc nhìn hai người bọn họ diễn, thật sự rất khó phân biệt được rốt cuộc là thật hay đang diễn.
Có đôi khi, cho dù kỹ thuật của một diễn viên xuất sắc đến mức nào thì cũng chỉ là diễn, nếu một người quanh năm đi theo đoàn phim thì sẽ dễ dàng nhìn ra hành động của một người có phải là diễn trò hay không.
Nhưng có đôi khi, Mộc Tịch lại sinh ra một loại ảo giác, Vân Thi Thi là đang diễn, nhưng Cố Tinh Trạch lại không giống như đang diễn.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh ta là hình ảnh Vân Thi Thi, nhìn thấy chân tình trong mắt anh ta, thật sự không nhìn ra anh ta rốt cuộc là đang diễn hay là phim giả tình thật!
Mỗi một ánh mắt của anh ta đều tràn ngập tình cảm.
Cho dù là kỹ thuật diễn uyên thâm cũng diễn không ra loại cảm giác này.
Thứ cảm tình này, diễn là diễn, thật sự là thật sự.
Bởi vậy mỗi lần Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng diễn, cho dù Lâm Phượng Thiên muốn soi mói bắt bẻ một lần cũng không có cơ hội.
Doãn Hạ Thuần dám yêu dám hận, Doãn Đông Vũ đến cả yêu cũng không dám nói ra, đây là một gút mắc tình cảm cấm kỵ mà quấn quýt, hai người biểu hiện cực kỳ thích hợp, quả thực vui mừng.
Tất cả mọi người lần lượt diễn.
Nhân viên công tác ở đây đều âm thầm khen ngợi Vân Thi Thi diễn xuất sắc, Cố Tinh Trạch tình cảm sâu sắc tinh tế.
Cũng chỉ có Mộc Tịch nhận thấy được, Cố Tinh Trạch không giống như là đang diễn.
Chẳng lẽ là diễn quá nhập tâm, phim giả tình thật?
Cố Tinh Trạch chắc không phải là có tình ý với Vân Thi Thi chứ?
...
Đêm đã khuya.
Cũng chỉ còn lại một cảnh diễn của nam nữ chính.
Cảnh quay bố trí tại phòng học nhạc.
Căn cứ vào tình tiết phim, đây là nơi nam nữ chính phát sinh nụ hôn đầu tiên với đối phương.
Theo nội dung kịch bản, trong vườn trường không có một bóng người.
Doãn Hạ Thuần nhân lúc đêm hôm lôi kéo Doãn Đông Vũ, nhảy qua cửa sổ vào phòng học nhạc, anh dạy cô chơi Dạ khúc của Chopin.
Doãn Đông Vũ cầm tay dạy cô chơi đàn, Doãn Hạ Thuần ngồi ở bên cạnh anh, ngẩng đầu xuất thần nhìn sườn mặt anh, bỗng nhiên liền muốn khi dễ, hôn lên khóe miệng anh.
Doãn Đông Vũ kinh ngạc một lúc, âm thanh từ piano im bặt.
Mà Doãn Hạ Thuần kiềm nén tình cảm trong lòng không được, liền ôm ấp bờ vai của anh, dán môi lên môi anh.
Nụ hôn đầu tiên của hai người phát sinh tại đoạn này trong nội dung kịch bản, dường như là một trong các cảnh quay cao triều, được chờ mong nhất.
Lâm Phượng Thiên đối với cảnh này vô cùng coi trọng.
Vốn là Mộ Nhã Triết từng nói, hoàn toàn cấm Vân Thi Thi diễn cảnh ôm hôn.
Vì thế mà Lâm Phượng Thiên hết sức tức giận, bởi vì cảnh này không thể cho diễn viên đóng thế được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc