Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 286

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói rồi, cậu bé lướt qua phòng khách một lần nữa, trông thấy màn hình TV đang phát tin tức diễn viên chính Cố Tinh Trạch của tác phẩm điện ảnh《Chuồn chuồn trúc 》sẽ tham gia bộ phim lần này, chỉ đạo bộ phim điện ảnh thanh xuân sắp tới cũng sẽ là đạo diễn Lâm Phượng Thiên.
Cố Tinh Trạch ngẩn người, khóe môi cong lên.
Lúc trước anh cũng có nhìn thấy quá đứa nhỏ này, dung mạo rất giống cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ kia.
Anh đoán rằng, đứa nhỏ này là anh em song sinh với đứa con nhà họ Mộ, đều là con trai của Vân Thi Thi.
Quả thực là một tiểu quỷ lanh lợi.
Cố Tinh Trạch phục hồi tinh thần, nét mặt tươi cười: “Bạn nhỏ thật đáng yêu, tên cháu là gì?”
“Vân Thiên Hữu!” Cậu bé như một ông cụ non mà chắp tay sau lưng, ngay sau đó biểu tình khẩn trương mà nhìn thoáng qua Vân Thi Thi trong lòng *** anh, khó hiểu hỏi, “Mẹ cháu làm sao vậy?”
“Cô ấy uống R*ợ*u!”
Vân Thiên Hữu khóe môi hung hăng giật giật, trong lòng nổi giận.
Lại uống R*ợ*u!
Mẹ thật ngốc, rõ ràng tửu lượng không được tốt, còn muốn cậy mạnh uống R*ợ*u?
Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi vào phòng ngủ, lúc ra khỏi phòng, Vân Thiên Hữu lại không biết từ lúc nào cầm một quyển sổ ký tên đứng ở phía sau anh, trên mặt mỉm cười ngoan ngoãn mà thanh tao, tựa như một vị quan nhỏ đáng yêu.
“Chú Tinh Trạch, chú có thể ký tên cho cháu hay không? Hắc hắc, cháu là một fan hâm mộ đích thực của chú Tinh Trạch đó nha!”
Cố Tinh Trạch chậm rãi ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng mà véo đầu mũi cậu bé, trêu đùa nói: “Là một fan hâm mộ đích thực của chú sao? Thế cháu có biết bài hát nào của chú không?”
“…… Biết chứ, nhưng Hữu Hữu hát không giỏi, thật sự hát rất chán!” Vân Thiên Hữu bộ dáng có chút xấu hổ, không khỏi khiến anh bật cười.
“Cậu bé đáng yêu, tốt lắm, chú sẽ ký tên cho cháu!”
Cố Tinh Trạch nghe vậy cười rất tươi, liền cầm lấy cái Pu't từ trên tay cậu bé, ký cho cậu bé thật cẩn thận.
“Cám ơn chú Tinh Trạch!”
Đôi mắt sáng của Vân Thiên Hữu lúng liếng, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Chú Tinh Trạch, có phải hiện tại chú đang đóng phim cùng mẹ cháu đúng không?”
“Đúng rồi, hiện tại chú cùng mẹ cháu đang cùng hợp tác.”
“Mẹ cháu tốt bụng quá, chú Tinh Trạch nhất định phải chiếu cố mẹ cháu nhiều hơn nhé! Nếu mẹ ở đoàn phim bị khi dễ, Hữu Hữu sẽ buồn lắm!” Cậu nhóc tội nghiệp mà ôm lấy ***, vẻ mặt lo lắng.
Cố Tinh Trạch trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Cậu nhóc này, thật không giống người thường chút nào!
Những đứa trẻ tầm tuổi này, vẫn còn rất non nớt, thậm chí nói chuyện không lưu loát.
Đứa nhỏ này lại xuất chúng hơn người, mặt mày sáng láng lanh lợi, lời nói vừa đáng yêu vừa khéo léo khiến người ta vui lòng, càng đáng quý chính là, cậu nhóc rất biết lo lắng cho Vân Thi Thi.
Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Cố Tinh Trạch gật gật đầu nói: “Hữu Hữu yên tâm, chú chắc chắn sẽ quan tâm mẹ cháu, sẽ không để bất luận kẻ nào làm khó cô ấy!”
“Thật vậy ư?”
“Thật chứ!”
“Một lời đã định nhé!” Vân Thiên Hữu vươn ngón út, Cố Tinh Trạch lập tức ôm lấy ngón tay cậu bé, ngoéo tay hứa hẹn.
“Một lời đã định!”
“Hôm nay sao mẹ lại uống say như vậy?” Vân Thiên Hữu lại nói bóng nói gió hỏi.
Cố Tinh Trạch vẻ mặt áy náy nói: “À, bởi vì mọi người cùng nhau liên hoan nên về hơi muộn một chút.”
Thì ra là vậy, Vân Thiên Hữu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là liên hoan, khó trách lại về muộn như vậy, di động cũng tắt máy, điện thoại không liên lạc được, làm cậu nhóc lo lắng gần ૮ɦếƭ.
Cố Tinh Trạch đi rồi, Vân Thiên Hữu lập tức chạy đến buồng vệ sinh, lấy khăn lông, khi bước vào phòng ngủ, lại thấy Vân Thi Thi trợn tròn mắt ngồi ở trên giường, kinh ngạc một chút: “Mẹ…… Mẹ không say ư!?”
Vân Thi Thi ngước mắt, nhìn cậu bé, trên gương mặt tái nhợt đến mức gần như không có huyết sắc.
Vân Thiên Hữu ánh mắt lo lắng, có chút khẩn trương mà đi đến, nâng khuôn mặt Vân Thi Thi lên, đau lòng nói: “Mẹ, sắc mặt mẹ khó coi quá đi, làm sao vậy? Có phải có ai làm khó mẹ hay không?”
“Không có.”
“Mẹ đang nói dối!”
Vân Thiên Hữu giận dữ nói: “Chắc chắn là có ai đó đã làm khó mẹ, mẹ nói cho Hữu Hữu đi, Hữu Hữu sẽ bắt kẻ đó trả giá!”
Vân Thi Thi miễn cưỡng cười vui, cong cong khóe môi, giang rộng cánh tay, khàn khàn nói: “Hữu Hữu, ôm mẹ một cái.”
Hữu Hữu trong *** khẽ nhói đau.
Cậu bé nhìn khuôn mặt của Vân Thi Thi, kia trong mắt yếu ớt cơ hồ muốn che dấu không được, hỏng mất vỡ đê.
Cậu bé lập tức đi đến trước mặt cô, để mặc cho mẹ ôm mình ở trong ***.
Vân Thi Thi đem khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng mà dựa vào vai cậu nhóc, thân thể ấm áp mềm mại của cậu khiến cho cô đang lạnh băng dường như khôi phục được ít nhiều.
Vân Thiên Hữu dựa vào trong lòng *** mẹ, tuy ở góc độ của cậu bé không thấy rõ mặt Vân Thi Thi, nhưng sự liên kết vô hình của tình mẫu tử khiến cậu nhóc tinh tường mà cảm nhận được rằng giờ phút này tâm tình của mẹ mình có chủ rối răm.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng mà xoa gương mặt cô, khe khẽ nói: “Mẹ, mẹ không vui, Hữu Hữu cũng không vui! Mẹ khổ sở trong lòng, Hữu Hữu trong lòng cũng khổ sở! Nói cho Hữu Hữu, ai khi dễ mẹ? Hữu Hữu sẽ dạy bảo kẻ đó thay mẹ!”
“Không có nha, không có ai khi dễ mẹ cả! Hữu Hữu, con đừng quá lo lắng, mẹ chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi.” Vân Thi Thi ôm lấy cậu bé, ngửi mùi hương sữa tắm trên người cậu, tâm tình khôi phục một chút, “ Người Hữu Hữu thơm thật đấy!”
“…… Mẹ thật xấu. Muộn như vậy mới về, hại Hữu Hữu đợi lâu như vậy! Mẹ ngốc, đã không thể uống R*ợ*u còn uống R*ợ*u, không phải đã đồng ý với Hữu Hữu rằng sẽ không uống R*ợ*u sao?” Hữu Hữu ngẩng đầu lên oán giận nói.
“Thật oan uổng quá đi! Mẹ đêm nay không uống R*ợ*u, chỉ là nhấp một ngụm tượng trưng thôi, không say chút nào hết!” Vân Thi Thi nói, còn hà hơi cho cậu nhóc kiểm nghiệm.
Hữu Hữu ngửi ngửi một lúc, xác định rằng không có mùi cồn, lúc này mới tin. “Mẹ ngoan, về sau không được uống R*ợ*u, một giọt cũng không được!”
“Tuân lệnh! Hữu Hữu đại nhân!”
Vân Thi Thi bỗng nhiên nựng khuôn mặt con trai, thân mật cọ cọ chóp mũi cậu bé.
“Hữu Hữu, mẹ cả đời sẽ ở bên con, sau này mẹ già rồi, con có ghét bỏ mẹ không?”
“Sẽ không! Mẹ sẽ không già đâu.” Vân Thiên Hữu nói ngọt ngào.
“Nếu mẹ già rồi, Hữu Hữu sẽ không ghét bỏ mẹ chứ?”
“Dù ghét cũng chỉ sẽ có một chút như vậy thôi nè!” Hữu Hữu giơ ngón út nhỏ xinh của mình ra so sánh.
Vân Thi Thi vẻ mặt khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu nhóc.
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này dù cho mẹ già, hay bệnh tật, Hữu Hữu cũng sẽ không rời không bỏ mẹ đâu. Mặc dù tất cả mọi người có ghét bỏ mẹ, Hữu Hữu vẫn yêu mẹ!”
Hữu Hữu nói một hồi, khiến cho Vân Thi Thi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Được rồi! Mẹ mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa!”
Vân Thi Thi ngoan ngoãn đầu hàng: “Được rồi! Hữu Hữu đại nhân! Mẹ sẽ nỗ lực làm việc để cóp tiền cho Hữu Hữu lấy vợ nhé.”
Hữu hữu khóe môi méo xệch.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Ai khiến mẹ kiếm tiền hồi môn cho cậu chứ, số tiền cậu nhóc kiếm được còn gấp bộn so với tiền hồi môn ấy chứ!
Nếu như Vân Thi Thi biết được Hữu Hữu lén cô tích cóp bấy lâu nay, chắc chắn sợ tới mức không khép miệng được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc