Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 285

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vừa dứt lời, mấy tên đàn ông say đến thần hồn điên đảo, lớn tiếng ồn ào: "Anh Cố, muốn đi sao? Mọi người còn chưa tận tâm nha!"
"Đúng vậy đúng vậy! Chờ lát nữa mọi người cùng đi ca hát chứ? Tất cả mọi người đều mong chờ Cố thiếu cất giọng hát nha!"
Một người đàn ông vươn tay nắm bả vai Cố Tinh Trạch, nụ cười mang theo chút ****: "Anh Cố đây là định về vui vẻ đêm xuân sao?!"
Ánh mắt rơi vào người phụ nữ trong *** anh, trong mắt đầy vẻ thích thú ám chỉ.
Diệp Minh Lan nghe thấy nhất thời liền có chút tức giận!
... Thật không biết nặng nhẹ, Cố Tinh Trạch mà cũng dám trêu đùa sao?!
Người đàn ông đã say đến ngu muội, động tác cũng trở nên lớn mật, còn dám vỗ vai anh, cười đùa: "Người phụ nữ như vậy không đáng để anh Cố hao phí tâm tư đâu? Nếu anh Cố thích, tôi sẽ tặng anh ít phụ nữ, đảm bảo anh sẽ vô cùng yêu thích!"
Khuôn mặt Cố Tinh Trạch không chút thay đổi khẽ nghiêng, tầm mắt hướng xuống, lạnh lùng nhìn cái tay còn đang khoác trên vai anh, mi tâm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu không chịu nổi.
Người đàn ông kia bởi vì ánh mắt sắc bén của anh mà có phần tỉnh táo lại, nhất thời sợ hãi rụt tay, suy nghĩ thoáng qua liền không khỏi có chút run rẩy.
Trong lòng Diệp Minh Lan cũng vô cùng tức giận! Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào như cũ, nói với anh: "Anh Cố, cảm ơn hôm nay anh đã tới chúc mừng!"
"Không cần."
Cố Tinh Trạch không quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng, một tay không quên kéo Vân Thi Thi vào lòng.
Mãi cho đến khi anh ta dẫn Vân Thi Thi rời đi, sắc mặt Diệp Minh Lan liền trở nên suy sụp, xoay người phẫn nộ nhìn lướt qua mọi người, giận quá thành cười: "Một đám ngu xuẩn thật mất thể diện!"
"Ôi, làm sao thế chị Minh Lan, người nào lại chọc chị tức giận?"
"Đúng đúng! Chúng tôi làm sao lại khiến chị mất thể diện!"
Diệp Minh Lan lạnh lùng nhếch miệng: "Các người thật đúng là có bản lĩnh! Những lời như vậy mà các người cũng dám nói? Còn muốn bám víu quan hệ với anh Cố, chỉ bằng mấy người? Người ta có địa vị gì, các ngươi có địa vị gì? Thái độ một chút cũng không tôn trọng! Thật cảm thấy xấu hổ thay mấy người!"
Nghe thấy lời này, nhất thời có người cảm thấy không vui.
"Cô nói vậy là có ý gì?! Không phải cũng chỉ là một diễn viên thôi sao?"
"Cô không biết rồi! Cố Tinh Trạch là cậu chủ nhà họ Cố, ha ha! Có điều cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi, bởi vì địa vị của anh ta tại nhà họ Cố không bằng anh trai anh ta Cố Cảnh Liên! Nhưng mà Minh Lan, những lời cô nói thật rất khó nghe đấy."
"Đúng đúng, đừng nói chuyện khó nghe như thế! Hôm nay là sinh nhật cô, chúng tôi tâng bốc cô, cô cũng đừng có gây sự, chớ có chọc mọi người mất hứng!"
Ý cười Diệp Minh Lan càng thêm lạnh: "Các người cứ nói đi? Thật là một đám ngu xuẩn, anh Cố nói đùa các người cũng dám đùa lại sao? Thể diện của tôi thực bị mấy người ném hết đi rồi!"
Tâm trạng Lý Thừa Trạch cũng bị cô ta phá hủy, tức giận nói: "Không phải chỉ là một Cố Tinh Trạch sao? Anh ta sao có thể cư xử với chúng ta như thế? Tôi không thích nhìn cái vẻ không coi ai ra gì của thằng nhãi kia. Cố Cảnh Liên vẫn là người nắm quyền nhà họ Cố, vậy mà tôi còn chưa tấy anh ta bày ra cái bản mặt như vậy, anh ta thì có tư cách gì mà ra vẻ cao cao tại thượng như thế đối với chúng ta?"
Diệp Minh Lan hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, cả giận nói: "Lý Thừa Trạch! Anh thì biết cái gì?! Vừa rồi tôi đã nháy mắt với anh, anh còn không biết tự thu liễm lại! Tôi cũng đã cảnh cáo anh, người phụ nữ của anh Cố đừng có dại mà ***ng tay vào, nhưng anh vẫn cứ coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai! Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, hơn nữa còn là một người bình dân, nhìn cái đức hạnh kia của anh thật giống như tám đời qua chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy!"
Lý Thừa Trạch cũng có chút nóng giận, mới vừa rồi anh ta vẫn cố kiềm chế tính tình nóng nảy, tức giận còn không có chỗ phát tiết chỉ vì Cố Tinh Trạch.
Hiện giờ bị Diệp Minh Lan mắng, rốt cục cũng đã bạo phát, rống giận: "Hừ! Mẹ nó! Diệp Minh Lan cô có ý gì? Một câu anh Cố thiếu, hai câu anh Cố, ba câu cũng anh Cố, anh ta thì có cái bản lĩnh gì?! Nhà họ Cố? Ha ha! Nhà họ Cố thì làm sao?! Tôi còn nghe nói thằng nhãi kia chẳng qua cũng chỉ là con riêng bên ngoài của lão già họ Cố với tình nhân của ông ta thôi! Người nhà họ Cố chẳng lẽ có thể giống như Ngọc Hoàng Đại Đế sao? Như thế nào? Chẳng lẽ Cố Tinh Trạch anh ta còn có thể một cước dẫm nát nhà họ Lý dưới chân?!"
Đáy mắt Diệp Minh Lan đầy vẻ kinh thường.
Đâu chỉ là giẫm nát dưới lòng bàn chân? Nếu là Cố Tinh Trạch có lòng muốn làm, ngay cả *** một người nhà họ Lý cũng chỉ là chuyện bình thường.
Lý Thừa Trạch thấy vẻ mặt khinh thường miệt thị của cô ta, cười lạnh một tiếng, mượn R*ợ*u lớn tiếng nói: "Diệp Minh Lan, thân phận tôi thấp kém, không với nổi tới cô, được chưa?"
Dứt lời, anh ta cầm lấy áo khoác, cũng không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi!
"Được rồi, đừng ầm ĩ, bữa tiệc sinh nhật này thực quá xui xẻo, tất cả mọi người giải tán đi!"
"Aizz! Chị Minh Lan ánh mắt cao hơn người, chúng ta cũng không phải Hoàng Thái Tử nhà họ Mộ, càng không phải cậu ấm nhà họ Cố, chị Minh Lan khẳng định rất chướng mắt!" Có người mượn R*ợ*u để châm chọc khiêu khích.
"Các người có ý gì?"
"Không có ý gì cả! Tất cả chúng tôi ai cũng hiểu là không có ý gì, giải tán thôi!"
Mọi người nhao nhao đứng dậy, không ai bằng lòng ở lại, tiệc R*ợ*u cũng nên thu chén dừng tại đây thôi.
Diệp Minh Lan đứng nguyên chỗ, nhìn mọi người rời đi, tức giận đến toàn thân phát run.
...
Ngoài cửa, lúc Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi lên xe, cô gần như thiếp đi, làm tổ ở trong góc, nhắm mắt lại, cuộn tròn người thành một cục.
Bên trong xe không khí có chút lạnh.
Anh cố ý dặn dò lái xe điều chỉnh điều hòa ấm hơn một chút.
Ngoài cửa xe, cảnh phố xá không ngừng lướt qua.
Thành phố chìm vào hoàng hôn trong tiếng ồn ào vội vã, cuộc sống về đêm của giới trẻ lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.
Cố Tinh Trạch vươn tay, kéo Vân Thi Thi lại gần một chút, để cho cô tựa đầu vào vai anh.
Anh nhẹ nhàng cúi đầu, thấy hàng lông mi cô buông xuống như đã lâm vào ngủ say.
Anh giơ tay khẽ vén mấy sợi tóc mái lất phất trên trán cô, ánh trăng chiếu xuống càng làm nổi bật dung nhan giống như ngọc phấn, trơn bóng, xinh đẹp.
Mặc dù có thể ở cạnh cô với khoảng cách gần như thế nhưng cảm giác tịch mịch, cô đơn vẫn luôn bủa vây lấy anh.
Có đôi khi lại thật xa lạ, rõ ràng người trong lòng ở bên, nhưng lại cảm thấy cho dù có với thế nào cũng không chạm tới tim cô.
Cố Tinh Trạch dơ tay, muốn chạm vào mặt cô, nhưng nhớ tới ánh mắt tránh né của cô trong quán bar, động tác bỗng nhiên khựng lại.
Bất đắc dĩ cười khổ, bàn tay dần thu lại.
Ánh trăng chiếu qua đôi hàng mi phủ bóng che khuất đôi mắt thâm thúy.
..
Đôi mắt bị dấu kín qua những sợi tóc khẽ hé mở.
Cô rõ ràng tỉnh táo chỉ là giả vờ như không thanh tỉnh mà thôi.
...
"Cốc cốc cốc - - "
Tiếng đập cửa vang lên hết sức rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.
Vân Thiên Hữu lập tức tỉnh dậy từ trên ghế sofa, lê dép rất nhanh đi tới mở cửa, cửa vừa mở liền thấy Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi, sắc mặt Hữu Hữu liền thay đổi.
"Mẹ... Mẹ sao vậy?"
Cố Tinh Trạch nhìn thấy bánh bao nhỏ, liền ngẩn người, vẻ mặt giống như đóng băng.
Tiểu bánh bao trước mặt này, có được dáng vẻ thanh tú xinh đẹp gần tương tự như Vân Thi Thi.
Là con trai… của cô?
Bánh bao nhỏ thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn của anh, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng khẽ chớp chớp, cười nói: "Oa! Chú không phải là Cố Tinh Trạch sao? Đại Minh Tinh! Cháu vừa mới thấy chú trên TV đó!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc