Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 282

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Tinh Trạch ngẩng đầu liếc Mộ Uyển Nhu một cái, gọi nói đột nhiên lạnh lẽo u ám: "Còn chưa cút?"
Mộ Uyển Nhu vì thái độ anh cảm thấy không thể tin được, anh vì Vân Thi Thi mà rống cô ta? Nhất thời giận không kềm được nói: "Cố Tinh Trạch, anh vì một kẻ..."
"Cút!" Cố Tinh Trạch mất kiên nhẫn, đôi mắt nghiêm nghị.
Mộ Uyển Nhu tức giận khó nén, lại sợ bối cảnh của Cố Tinh Trạch, cũng chẳng muốn so đo với anh, mục đích của cô ta đã đạt tới, bởi vậy, cũng không muốn ở lại quá lâu, vì thế hừ lạnh một tiếng, dẫm giày cao gót đi mất.
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, đã thấy cô cúi đầu, bả vai nhẹ nhàng co rúm lại, anh gọi tên cô vài tiếng, nhưng dù thế nào cũng không được đáp lại.
"Thi Thi? Em làm sao vậy..." Cố Tinh Trạch không biết làm sao với cô, hai tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay mới vừa chạm đến gò má của cô, lại chạm được một mảnh ****.
Cố Tinh Trạch cả kinh, hơi hơi cúi người, Vân Thi Thi lại xoay mặt đi, phất tay anh ra, trốn tránh ***ng chạm của anh, đầu cúi càng thấp, quay lưng lại.
Giọng nói run rẩy cố chịu đựng truyền đến: "Cố Tinh Trạch, em không sao, anh mặc kệ em, đi chơi với bạn của anh đi."
Vân Thi Thi gắt gao cắn môi, dùng lực rất mạnh, cơ hồ cắn nát cánh môi.
Chịu đựng, nghiền nát tất cả nghẹn ngào nuốt vào trong bụng, cô không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy mình chật vật yếu ớt!
Cảm thấy thẹn vô cùng.
Khóc có ích lợi gì? Rõ ràng cô có lập trường phản kích, nhưng khi cô nghe được Mộ Uyển Nhu nói với cô, cô ta mang thai con của Mộ Nhã Triết, khi đó, toàn thân cô lập tức mất đi sức lực, mất đi sức mạnh chống lại.
Vùng vẫy cũng tìm không thấy lập trường, có vẻ vô cùng dư thừa.
Ngay cả việc nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Mộ Uyển Nhu, cô cũng không có dũng khí, sợ nghe thấy đáp án hủy diệt.
Con người một khi đối mặt với chuyện tình cảm, luôn luôn yếu đuối không chịu nổi.
Cô không dám nghĩ tiếp, sợ bị sự thật tàn nhẫn đả kích tan xương nát thịt.
Cho đến giờ phút này, cô mới nhìn rõ rồi trái tim mình.
Hóa ra đối với người kia, cô đã giao ra nhiều cảm tình như vậy, khiến cô không tưởng tượng được.
Bởi vậy, ngay lúc Mộ Uyển Nhu đắc ý tuyên bố với cô chuyện cô ta mang thai, cô lập tức quân lính tan rã.
Vốn dĩ cô cũng không tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Mộ Uyển Nhu mang thai thật cũng không chừng.
Ngày đó, cô vô cùng rõ ràng nhìn thấy, Mộ Uyển Nhu quả thật có phản ứng nôn nghén, phản ứng rất chân thật, căn bản không giống như đang giả bộ.
Cô từng có thai, biết rõ có vài thứ hành động không biểu đạt được.
Đó là dấu hiệu có thai mà, cô nên sớm nghĩ tới.
Nếu cô ta thật sự mang thai, không phải con của Mộ Nhã Triết, thì là của ai? Dù sao cô ta là vị hôn thê của anh ấy mà?
Danh chính ngôn thuận, vì sao anh ấy không thể ***ng vào cô ta?
Mộ Nhã Triết hẳn là cũng biết rồi.
Chuyện tốt như vậy, Mộ Uyển Nhu hẳn là gấp gáp nói cho anh nghe rồi.
Nếu biết rõ, vậy sao anh vẫn nói với cô những lời hứa hư vô mờ mịt?
Chẳng lẽ của tình cảm cô dễ dàng đùa bỡn như vậy sao?
Vân Thi Thi nghĩ đến lúc Mộ Nhã Triết dán bên tai cô, nói ra những lời hứa hẹn, khóe môi bật ra tiếng nghẹn ngào, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô mấp máy môi, nhíu mày, muốn cười, tiếng cười bật ra khóe miệng, lại thành nghẹn ngào run rẩy.
Chỉ biết khóc, chỉ biết khóc! Khóc cái gì chứ!
Cô oán hận cắn răng, dùng lực lau nước mắt.
Thật là chán ghét bản thân yếu ớt như vậy, thật là chán ghét bản thân già mồm cãi láo như vậy.
Nhưng cô không phải kẻ thứ ba.
Vốn dĩ tất cả mọi thứ, đều nên thuộc về cô. Mộ Uyển Nhu mới là kẻ thứ ba.
Dù sao 15 năm qua, không phải luôn là như vậy sao?
Cô đã quen rồi.
Mộ Uyển Nhu mang thai rồi hả? Thì tính sao? Cô ta mang con của người nào, có quan hệ gì với cô sao?
Cô căn bản không sao cả, không để ý chút nào.
À, đối với Mộ Nhã Triết, cô cũng chỉ chơi đùa mà thôi, ai động chân tình chứ?
"Anh sẽ thông báo với cả thế giới, em là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết anh!"
Lời ngon tiếng ngọt, cũng chỉ là nói dối thôi, sao cô lại tin chứ?
Đều là lừa gạt, đều là lừa gạt...
Đều là gạt người...
Đều là gạt người...
Sao cô lại tin chứ?
Sao cô có thể tin thật? Tin anh ta hứa sẽ cô một thế giới? Sẽ thông báo với cả thế giới, cô là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh ta?
Lời hứa căn bản không thể tin, yếu ớt không chịu nổi một kích.
Cô từ lúc bắt đầu đã biết, người đàn ông Mộ Nhã Triết, là vật nguy hiểm với cô, là cấm kỵ, là không thể ***ng vào, không nên đăt vào một chút tình cảm nào.
Nhưng cô lại không chùn bước mặc cho mình lún sâu vào.
Mộ Nhã Triết biết Mộ Uyển Nhu có thân phận gì không?
Hẳn là biết chứ!
Cố Tinh Trạch đứng sau lưng cô, tầm mắt rơi vào bờ vai run rẩy của cô, mặc dù hiện giờ anh nhìn không thấy cô có vẻ mặt thế nào, đại để, là vẻ mặt đau thương đúng không?
Vừa nãy anh cũng không nghe hết câu chuyện giữa hai người họ.
Nhưng anh lại mơ hồ nghe thấy câu nói kia - - "Mọi người sẽ cho rằng cô là kẻ trộm, là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba chen chân hôn nhân người khác!"
Bỗng nhiên anh cảm thấy, cô gái này hình như đã bất trị, thích tên Mộ Nhã Triết kia. Đối với anh ta, nhất định là cô rất để ý nhỉ?
Cuối cùng là để ý bao nhiêu? Anh không rõ ràng lắm, nhưng nhất định là đến mức khiến anh ghen tị đến sắp nổi điên.
Cuối cùng là chuyện từ khi nào vậy?
Anh cũng vô cùng để ý cô gái này, đặt vào trong lòng.
Tần Chu từng nhắc với anh, bối cảnh củaVân Thi Thi.
Sáu năm trước, nhà họ Mộ ngàn dặm mới tìm được một, lựa chọn người mang thai hộ, là cô. Cũng có nghĩa, cô là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ.
Về nguyên nhân cô làm như vậy
"Sở dĩ làm người mang thai hộ, đại để là nhà cha nuôi gặp khó khăn, cô ấy bị mẹ nuôi buộc ký một tờ hợp đồng, xuất phát từ việc báo ân, cô ấy cũng không có mãnh liệt cự tuyệt."
Tần Chu nói như vậy.
Nghe nói, mới đầu thụ thai nhân tạo thất bại, cho nên mới dùng phương thức nguyên thủy nhất.
Một cô gái buông tôn nghiêm xuống, vì báo đáp ân tình của cha nuôi, mở ra thân thể ở Dưới *** một người đàn ông xa lạ, mặc người ta cần ta cứ lấy, cô gái này cũng thật ngốc.
Ngốc đến không chữa nổi.
Nhưng điều làm anh trở tay không kịp là, cô lại yêu Mộ Nhã Triết, yêu vô cùng.
Cố Tinh Trạch nhíu mày, bỗng nhiên vươn tay ra, dùng lực kéo bờ vai cô, nhưng là khiến cho mình không nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của cô, một tay đè ót của cô, dùng chút lực, tiện đà kéo cô vào đầu vai của mình.
Ngẩng đầu không nhìn thấy hiện giờ cô có vẻ mặt thế nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngoan, anh không nhìn em mà."
"..." Thân thể Vân Thi Thi cứng ngắc, hô hấp lên xuống.
"Muốn khóc thì khóc đi."
Giọng nói Cố Tinh Trạch dịu dàng mềm mại, hít thở nhẹ nhàng rơi trên trán cô, mềm nhẹ ấm áp.
"Khóc không có nghĩa là yếu đuối, em không cần quá hà khắc với mình, nhé?"
Vân Thi Thi xoay đầu một phen, nhưng Cố Tinh Trạch dùng sức rất mạnh, khiến cô không thể nào kháng cự.
Cứ vùi mặt trong đầu vai anh như vậy, cô phát ra tiếng khóc thút thít rất nhỏ cơ hồ không thể nghe thấy.
Nước mắt nóng bỏng, cơ hồ tẩm ướt vạt áo của anh.
Cố Tinh Trạch cũng vì vậy, trái tim đau đớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc