Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 279

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thấy Lý Thừa Trạch như vậy, những người khác cũng chỉ có thể âm thầm tiếc hận thôi!
Dù sao Lý gia ở thủ đô coi như là một nhà giàu có khó lường, cho nên đối với Lý Thừa Trạch, bọn họ vẫn có vài phần sợ hãi! Có chuyện tốt, tự nhiên là không thể tranh đoạt với anh ta.
Lý Thừa Trạch xoay người, thấy cô ngồi yên không nhúc nhích, lập tức rót cho cô một ly rượu đỏ, đẩy đến trước mặt cô, cười nói: "Đến quán bar sao có thể không uống rượu chứ?"
Vân Thi Thi nhìn cốc chân dài đựng rượu kia, lắc lắc đầu, "Tôi thực sự không thể uống rượu!"
Đừng nói là uống rượu, lúc bình thường, bọn tôi cũng không uống rượu!
Tửu lượng của cô rất kém, cũng không phải chưa từng có bài học.
Lần trước trên tiệc rượu Hoàn Vũ, cô ỡm ờ đã uống vài ngụm rượu nho, một ly đã say mê đến không được.
Lý Thừa Trạch ra vẻ thất vọng thở dài: "Thi Thi, em không nể mặt anh sao?"
Vân Thi Thi bày tỏ thái độ xin miễn cho kẻ bất tài với rượu như cũ, từ chối một tiếng.
Lý Thừa Trạch lại không biết tửu lượng cô thật sự không tốt, ngược lại cho rằng cô có ý định trước mặt nhiều người như vậy, không nể mặt anh ta.
Mọi người cười vang nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy Thừa Trạch cam chịu trước mặt phụ nữ, cô gái này rõ ràng không nể mặt anh đó!"
Trong lòng Lý Thừa Trạch hờn giận, bị chung quanh châm ngòi thổi gió, ôm lấy bờ vai cô, không để cho cô phản kháng đã kéo cô vào trong иgự¢, hung hăng đặt chén rượu chén bên cánh môicủa cô: "Uống! Nếu không thì không cho tôi mặt mũi!"
"Tôi thực sự không thể uống!" Cô kiên trì lần nữa.
Người đàn ông này tuyên bố muốn mạnh mẽ rót rượu vào miệng cô rồi!
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên phản cảm, trong lúc kịch liệt vùng vẫy, chén rượu rơi trên mặt đất, vỡ tan.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lý Thừa Trạch thấy cô có phản ứng lớn như vậy, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, hờn giận nói: "Có cần phản ứng lớn như vậy không!?"
Trong lòng Vân Thi Thi cũng giận, mấp máy môi, không muốn phản ứng lại anh ta.
Sự coi thường của cô, kích động đến anh ta.
Lý Thừa Trạch thấy lông mày cô xoắn xuýt cau chặt, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét, trong lòng cũng có chút hờn giận rồi.
Cô gái này, hiển nhiên vô cùng không biết thời thế!
Anh ta chẳng qua chỉ thoáng va chạm cô, cô lại tránh như tránh rắn rết kiểu đó, giống như tay anh ta ᴆụng chạm cô một chút cũng có độc vậy!
Sao nào, nếu đàn ông không thể ᴆụng chạm cô, vậy vừa rồi Cố Tinh Trạch ôm vai cô, cô cũng không có phản kháng như thế, anh ta chỉ để cho cô uống một chén rượu, lại không được!?
Mọi người thấy vậy, thì cười lên.
Hiện giờ Cố Tinh Trạch không có mặt, phương thức bọn họ nói chuyện cũng bắt đầu không kiêng nể gì.
"Hóa ra Thừa Trạch là nhìn trúng cô gái này sao?"
"Không được đâu... đây là bạn gái của Cố Thiên vương, Thừa Trạch, việc gì cũng cần xét thứ tự đến trước sau. Hơn nữa, cô gái này cũng không giống kiểu ngoan ngoãn anh thích."
Sắc mặt Vân Thi Thi khó xử ngẩng đầu lên, nhìn thấy những hành vi phóng đãng này, trong lòng hơi hơi run lên.
Vừa nãy Cố Tinh Trạch còn ở đây, bọn họ rõ ràng rất khách khí với cô.
Hiện giờ Cố Tinh Trạch chỉ rời khỏi một lúc ngắn ngủi, bọn hắn họ nói năng càn quấy, chẳng lẽ đây chính là gương mặt chân thật của bọn họ?
Sắc mặt Vân Thi Thi khó chịu, giải thích nói: "Tôi và Tinh Trạch chỉ là quan hệ bạn bè!"
"Cô tên Vân Thi Thi, đúng không?"
Lý Thừa Trạch nắm lấy cánh tay của cô, trên mặt biểu tình tà ác hung hăng: "Ngủ với cô một đêm, cần bao nhiêu tiền? Tôi thích ra giá công khai. Chỉ là tiền bạc mà thôi, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cô nói giá đi!"
Vân Thi Thi bị lời nói càn quấy cương quyết của anh ta làm kinh ngạc, mở to hai mắt khó thể tin nhìn anh ta.
"Hả! Ánh mắt này của cô là có ý gì?" Lý Thừa Trạch cười lạnh: "Cô hẳn là đã nhìn ra, tôi vốn muốn ngủ với cô? Cô lại vẫn giả bộ trong sáng, việc này không có ý nghĩa gì! Cô muốn cái gì, địa vị? Cô ở bên cạnh Mộ Nhã Triết và Cố Tinh Trạch, đơn giản chỉ là mơ ước tài nguyên của bọn họ. Nếu cô theo tôi, tôi cho cô một đoàn đội, nâng đỡ cô lên, thế nào?"
Vân Thi Thi bị lời nói đùa cợt nhục nhã của anh ta làm đau đớn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.
Cô nhìn bốn phía, nhìn những này gương mặt từ từ vặn vẹo hung dữ trong sương khói lượn lờ này.
Một mặt phóng đãng nhất trong nhân tính, tại thời khắc này đã trần trụi lộ ra trước mặt cô.
"Oa a...! Lần đầu tiên nhìn thấy tính tình Thừa Trạch lớn như vậy nha! Thì ra là vì một cô gái." Có người cười ồn ào nói.
Một bên, một cô gái tựa vào người Lý Thừa Trạch, dịu dàng nói: "Anh Lý, hôm nay là sinh nhật chị Minh Lan, chúng ta cũng là khó có được tụ họp, đừng vì một cô gái mà phá hủy tâm trạng!"
Cô ta nói xong, cười duyên xoay chuyển chén rượu, ý tứ hàm xúc không rõ liếc Vân Thi Thi một cái, trong lời nói có bậc thang lại mang... thâm ý: "Có những người, xuất thân bình dân, lại có tâm tư khác, đương nghiên toàn tâm toàn ý muốn bám cành cao! Anh Lý, anh hà tất phải so đo với kiểu người như thế?"
Lý Thừa Trạch nửa mở mắt, tiếp nhận rượu mà cô gái đưa lên, cổ tay chuyển một cái, khẽ nhấp một ngụm, lại không nói gì, ánh mắt nhìn Vân Thi Thi lộ ra dã tâm.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi đứng dậy, rời khỏi đám người, không nói câu nào đi ra khỏi phòng riêng.
Một đám người trêu đùa: "Ha ha, giận rồi kìa, dáng vẻ tức giận thật đáng yêu!"
"Anh Lý, mị lực của anh có phải xảy ra vấn đề rồi không? Kiểu phụ nữ như vậy cũng không phải nên đối xử như vừa rồi, có cần tôi truyền thụ kinh nghiệm cho anh không?"
"Cút!" Lý Thừa Trạch không hờn giận, hung hăng nốc cạn rượu.
...
Lúc Cố Tinh Trạch đi xuống sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô kéo dài không dứt.
Trở lại phòng riêng, ánh mắt quét một vòng, lại cũng không nhìn thấy Vân Thi Thi, sửng sốt một phen."Người đâu?"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý Thừa Trạch tức giận xoay mặt đi, Diệp Minh Lan nhìn bốn phía, cười gượng một phen: "Đại khái là đi toilet rồi!"
"Tôi đi tìm cô ấy."
Diệp Minh Lan lập tức quấn lên, ra vẻ không vui nói: "Em đã nói là đi toilet rồi, sao chứ, còn tưởng rằng chúng em khi dễ cô ta hả? Tinh Trạch, không phải em nói anh, anh là tới dự sinh nhật em, anh làm như vậy làm khiến em mất mặt."
"Mặt mũi?" Cố Tinh Trạch hơi giận nói: "Tôi còn chưa đủ nể mặt cô sao?"
Vẻ mặt Diệp Minh Lan hơi xấu hổ: "... Tinh Trạch, em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm!"
"Cô nên là biết cái gì là một vừa hai phải." Cố Tinh Trạch đẩy cô ta ra, xoay người rời khỏi phòng.
Không khí trong một chớp mắt hạ xuống không độ.
Diệp Minh Lan uất ức hai mắt đỏ bừng, lập tức có người vây quanh cô ta: "Chị Diệp, đừng tức giận, đêm nay là tiệc sinh nhật chị, mọi người tới uống rượu!"
"Uống rượu uống rượu!"
Lập tức có người phụ họa.
Chỉ là Diệp Minh Lan ngồi ở chủ vị, đã không còn hưng phấn!
...
Đi vào toilet, Vân Thi Thi bị âm nhạc chát chúa của quán bar làm đầu váng mắt hoa, hơi ù tai.
Bên tai vẫn cứ vang vọng lời nói ngạo mạn vừa rồi của Lý Thừa Trạch, Vân Thi Thi gắt gao cắn môi, cảm thấy rất ghê tởm!
Kiên trì một chút đi! Cô nghĩ, chịu đựng một chút, đợi Cố Tinh Trạch quay lại thì cô lập tức đi ngay, lần này cứ xem như lấy kinh nghiệm cuộc sống!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc