Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 272

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dừng một chút, anh quay đầu nhìn Vân Thi Thi, chậm rãi nói: "Cũng vô cùng vui vẻ khi có thể hợp tác với Thi Thi. Thi Thi là "Doãn Hạ Thuần" trong cảm nhận của tôi, cô ấy là một người cực kì có tài hoa, diễn rất sinh động. Hợp tác với cô ấy vô cùng thoải mái, cũng hi vọng quá trình quay phim sẽ thuận lợi, mong mọi người yêu mến bộ phim điện ảnh《 Quả Trám》 này, cám ơn."
Một phóng viên lập tức nhấc tay nêu vấn đề: "Tinh Trạch, có lời đồn nói Vân Thi Thi là anh giới thiệu cho đạo diễn Lâm, anh có thể chứng thực một phen lời đồn này thật hay giả không?"
Hiện trường nhất thời im lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Vân Thi Thi là Cố Tinh Trạch giới thiệu cho Lâm Phượng Thiên?!
Cố Tinh Trạch im miệng không nói, một lúc lâu sau, mới chậm rãi gật gật đầu: "Đúng."
Các phóng viên truyền thông bên dưới lập tức bùng nổ.
Tình huống nhất thời có phần không khống chế được.
Các phóng viên truyền thông được mời vốn đều được phía tổ phim sắp xếp sẵn câu hỏi phỏng vấn, giờ Cố Tinh Trạch lên tiếng khiến các phóng viên rộn rạo, vấn đề hỏi ra cũng càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo phỏng vấn ban đầu.
"Tinh Trạch, xin hỏi anh và Vân Thi Thi có quan hệ thế nào?"
Cố Tinh Trạch ung dung ứng đối: "Chúng tôi là bạn bè."
"Là bạn bè bình thường sao?"
"Có tin tức nói rằng Vân Thi Thi là mối tình đầu của anh, xin hỏi chuyện này là thật sao?"
"Lời nói vô căn cứ."
"Cố Tinh Trạch, anh có ý kiến gì với diễn viên mới như Vân Thi Thi không?"
"Tuy cô ấy là người mới, nhưng diễn lại vô cùng sống động, rất có tài năng, là một diễn viên ưu tú."
"Cố Tinh Trạch, tiệc R*ợ*u hàng năm Hoàn Vũ lần trước, Vân Thi Thi là bạn gái trong tiệc của anh, xin hỏi cô ấy là do anh mời sao?"
"Là tôi mời cô ấy hợp tác làm bạn gái của tôi."
"Xin hỏi cô ấy và anh..."
...
Mắt thấy tình trạng không thể khống chế, Tần Chu lập tức phái người lên đài bảo vệ Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch xuống đài, người điều khiển chương trình lên đài nói lời kết, buổi lễ mở máy bởi vậy mà vội vàng kết thúc.
Xuống đài, sắc mặt Vân Thi Thi hơi khó coi, vừa nãy truyền thông đặt câu hỏi như hổ rình mồi, khiến cô có phần trở tay không kịp, nhiều lần không biết nên đáp lại như thế nào, nếu không nhờ năng lực phản ứng hiện trường mạnh mẽ của Cố Tinh Trạch, chỉ sợ cô là sẽ nói bậy mất.
Cố Tinh Trạch đã vào nghề mười năm, kinh nghiệm phỏng vấn phong phú, trường hợp như vậy anh đã sớm gặp nhiều, trả lời rất gọn gàng.
Còn đặt trên người cô mà nói, lại khó tránh khỏi không thích ứng.
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn vẻ mặt hơi bối rối của cô, dịu dàng hỏi: "Em bị dọa rồi sao?"
"Có một chút!"
Vân Thi Thi vẫn hơi hoảng sợ.
Những phóng viên truyền thông vốn có bản thảo phỏng vấn, tại sao tình huống sau này lại hoàn toàn mất khống chế?
Cố Tinh Trạch vỗ vỗ bờ vai của cô, an ủi: "Truyền thông đều là như thế, lợi dụng tất cả mọi thứ, không để lại kẽ hở nào, mặc dù có bản thảo phỏng vấn, bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn hỏi theo đó."
"Dạ, vừa rồi cảm ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết làm sao nữa."
Vân Thi Thi nói cảm ơn từ đáy lòng.
Cố Tinh Trạch lại chỉ cười cười.
Tần Chu vội vàng chạy sang, nhìn thấy Vân Thi Thi, răn dạy một trận: "Năng lực phản ứng hiện trường sao lại kém như vậy, kỹ xảo cho em học em cho chó ăn hết rồi hả!?"
Vẻ mặt Vân Thi Thi ấm ức: "Đại diện Tần, đây là lần đầu tiên mà!"
Tần Chu thở phì phì, không để ý tới lời giải thích của cô: "Vừa rồi nhiều lần em thiếu chút nữa nói bậy! Làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ. Nếu không nhờ có Tinh Trạch, chắc chắn em sẽ bị những con gà truyền thông này mang vào ngõ cụt."
Vân Thi Thi bị dạy bảo thì vẻ mặt sống không tình thương: "..."
"Còn có, tư thế đứng vừa rồi của em, anh phải xấu hổ thay em đó. Em có chăm chỉ tập luyện lễ nghi không, vài câu phỏng vấn đã khiến em tối tăm mặt mũi rồi hả?"
“Phiền em dù không biết trả lời thế nào thì cũng cần phải mỉm cười, mỉm cười rất tốt mà! Phải duy trì phong thái nữ thần mọi nơi mọi lúc, vừa nãy có một tấm hình mặt lờ đờ là chuyện gì xảy ra! Phóng viên chụp ảnh trước nay đều chọn những tấm mánh lới thêm vào bản thảo gửi đi. Lúc trước em trong buổi tiệc xinh đẹp như thế, vậy mà bây giờ để cho phóng viên chụp phải khoảnh khắc xấu xí, em có còn cần khí chất nữ thần của mình không hả!?"
Đùng đùng quở trách vừa đúng đắn vừa ác độc, Vân Thi Thi nghe đến linh hồn sắp bay ra ngoài rồi.
Cố Tinh Trạch nhíu nhíu mày: "Tần Chu, dịu dàng chút đi."
"Đi được, chỉnh trang một phen, lát nữa còn chụp ảnh chung nữa. Nhớ kỹ, đến lúc đó có người muốn ςướק vị trí của em, thì em không được nhường, biết không? Em là nữ chính, đứng ở bên cạnh Tinh Trạch là được." Tần Chu hơi lo lắng Nhan Băng Thanh ςướק đoạt vị trí của cô.
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Các vai diễn chủ chốt chụp ảnh chung xong, buổi lễ mở máy máy chính thức kết thúc.
Trong chớp mắt, đã là chạng vạng.
"Cùng ăn cơm không?" Cố Tinh Trạch đi đến bên người Vân Thi Thi, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Vân Thi Thi *** *** môi, thấy hơi đói bụng, vì thế hơi hơi gật gật đầu.
Anh lại hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"À... Quanh đây có món gì ăn ngon?"
Cố Tinh Trạch nói: "Em muốn ăn cái gì, thì chúng ta đi ăn món đó."
Vân Thi Thi cười khẽ cười, "Vậy đi ăn cơm Tây đi."
Cố Tinh Trạch mỉm cười bật cười, vui vẻ đồng ý.
Nhà hàng tây Mật Ái tọa lạc trên mảnh đất phồn hoa nhất của đường Hoài Hải, trang hoàng lịch sự tao nhã, cơm Tây ngon mà tuyệt đẹp, bởi vậy rất được hoan nghênh, nếu không hẹn trước, chỉ sợ là rất khó có chỗ ngồi, thêm nữa bây giờ đúng là thời gian dùng cơm.
Biết được Vân Thi Thi muốn ăn cơm Tây của Mật Ái, Cố Tinh Trạch cho người gọi điện thoại đặt bàn trước, tự nhiên là chuyện nước chảy thành sông.
Nhà hàng trưởng cố ý chọn cho bọn họ một phòng riêng thanh lịch, ngọn đèn tao nhã, gần cửa sổ thủy tinh, phủ thêm bức rèm, hết sức lãng mạn.
Cho nên lúc nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng ăn, trong lòng Vân Thi Thi có chút nhảy nhót và H**g phấn nho nhỏ!
Cô cảm thấy hài lòng ngồi lên chỗ ngồi, đầu tò mò xoay tới xoay lui, đánh giá trang sức trong phòng.
Cố Tinh Trạch tao nhã vào chỗ, mới vừa ngồi xuống, Vân Thi Thi ngẩng mặt lên, nhìn anh mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, vui vẻ nói: "Bầu không khí ở nơi này thực lãng mạn, là một chỗ tốt. Cám ơn anh nha, Tinh Trạch."
Cố Tinh Trạch hơi hơi ngẩn ra, lát sau mới phản ứng kịp cô cảm ơn chuyện anh mang cô tới ăn cơm Tây, mày không khỏi bất đắc dĩ nhẹ chau lại.
Cơm Tây từ nhỏ anh đã ăn đến chán ngấy, nếu bàn về sự thật, cơm Tây của Mật Ái rất đúng vị, nhưng đối với anh mà nói, vẫn chỉ là trình độ bình thường mà thôi.
Nếu biết cô thích ăn cơm Tây mà nói, thì anh sẽ dẫn cô đến nhà hàng pháp anh thường đi, nhưng thấy dáng vẻ cô thích nơi này như thế, cũng dẹp suy nghĩ đó qua một bên.
Vân Thi Thi thấy anh nhăn mày, nghĩ lầm là mình chọc giận anh rồi, nghĩ lại vừa rồi mình vô ý trực tiếp gọi tên của anh ra như thế, vì thế đôi má cô đỏ hồng, nhỏ giọng mà nói: "... Anh Cố!"
Cố Tinh Trạch nhướng mày, Vân Thi Thi tiện đà giải thích nói: "Có lẽ em không nên trực tiếp gọi tên của anh."
"Nên mà."
"Dạ? Cái gì..."
Mặt mũi Cố Tinh Trạch bình tĩnh cầm MENU đặt một bên, chuyển một bản đến trước mặt cô, thâm sâu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Nên kêu tên của anh."
Ánh mắt của anh như có xẹt qua một tia ấm áp, sau đó lại bình tĩnh như trước, cúi đầu nhìn thực đơn.
Vân Thi Thi ngẩn ra một lúc lâu, mới phản ứng kịp. Hóa ra, anh nói là mình nên trực tiếp gọi tên của anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc