Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 269

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thân là người thừa kế bị gia tộc chỉ định, chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ, anh không có quyền quyết định hôn nhân của chính mình, trước giờ đều do gia tộc quyết định.
Không có phản kháng, chỉ thản nhiên tiếp nhận. Đối với Mộ Uyển Nhu, anh cũng lười động đến một Ng'n t của cô ta.
Dù lúc làm kiểm tra sức khỏe Mộ Uyển Nhu đều bình thường nhưng thời điểm đính hôn, anh lại thông báo cho mọi người biết cô ta không thể mang thai.
Thân thể Mộ Uyển Nhu khỏe mạnh là điều không thể nghi ngờ, cô ta có thể mang thai.
Nhưng Mộ Nhã Triết mua chuộc một vị giáo sư có uy tín công bố, cô ta không thể thụ thai.
Tin này giống như sấm sét giữa trời quang, cũng vì thế mà Mộ Uyển Nhu bị đả kíc*** nề.
Không thể thụ thai, đối với một gia tộc vốn quan trọng việc nối dõi tông đường như nhà họ Mộ mà nói, cái gọi là "mợ chủ nhà họ Mộ" chẳng qua cũng chỉ là danh hiệu hữu danh vô thực.
Trên danh nghĩa Mộ thị có bác sĩ nổi tiếng và quyền uy tại trung tâm nghiên cứu khoa học, cho nên mặc dù Mộ Uyển Nhu cảm thấy không cam lòng với "sự thật" cô ta không thể mang thai, nhưng cũng tin tưởng không hề nghi ngờ.
Mộ Uyển Nhu biết được chính mình không thể mang thai, lòng đau như muốn ૮ɦếƭ, nhưng lại không thể không tiếp nhận "hiện thực" này.
Mộ Thịnh cũng vì chuyện này mà cảm thấy tiếc hận.
Thế là liền có hợp đồng mang thai hộ sau này. Không biết trời xui đất khiến thế nào anh lại tình cờ phát hiện ra, Vân Thi Thi mới là con gái ruột của Mộ Khuynh Thành.
Vận mệnh giống như đang trêu đùa anh.
...
Sáng sớm, Vân Thi Thi liền rời giường, Vân Thiên Hựu bị Vân Nghiệp Trình đưa đến nhà trẻ, trước khi đi, cậu đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cô, cũng không quên để lại một tờ giấy nhắn, phía trên là nét chữ tinh tế rõ ràng: "Mẹ, Hữu Hữu đến trường, hôm nay khai máy, chúc mẹ thuận lợi! Fighting!"
Vân Thi Thi nhìn một chút, trong lòng kinh ngạc, chữ viết của cậu nhóc này cũng rất đẹp nha!
Thế là cô ăn hết bữa sáng Hữu Hữu chuẩn bị.
Lúc chuẩn bị xong vừa mới bước chân ra khỏi cửa, liền thấy trước cửa nhà đỗ một hàng dài xe con Bentley, cùng một chiếc Benz Minivan, mấy người đàn ông mặc đồ tây đen đứng cung kính trước cửa xe, nhìn thấy cô, ánh mắt liền đồng loạt rơi trên người cô.
Vân Thi Thi giật mình, hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, cô bị khí thế phô trường này dọa cho phát sợ.
"Các anh, đây là...?"
"Cô Vân, chúng tôi theo lệnh của tổng giám đốc Mộ hộ tống cô đến phim trường tham gia nghi thức khai máy."
"Mộ tổng?!" Vân Thi Thi ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại: "Mộ Nhã Triết?"
Anh phô trương như thế làm gì?
Vân Thi Thi chợt nhớ tới ngày đó Tần Chu oán trách anh.
Nghe nói, Mộ Nhã Triết cảnh cáo Lâm Phượng Thiên.
Lúc cô diễn, không cho phép bất cứ nam diễn viên nào có tiếp xúc thân mật với cô.
Đừng nói là hôn môi, ngay cả nắm tay cũng phải dùng thế thân.
Lâm Phượng Thiên vì vậy mà tức giận đến suýt hộc máu.
Mới đầu cô còn tưởng là nói giỡn, nhưng thấy một màn phô trương này, cô bỗng nhiên ý thức được Mộ Nhã Triết rất nghiêm túc.
Người đàn ông này sao có thể bá đạo thế!?
H*m mu*n chiếm giữ thật Biến th'!
Người đã bay sang Luân Đôn Anh quốc mà còn không quên phái một đoàn vệ sĩ đến đoàn làm phim ‘Giám thị’ cô?
Nếu để cho Lâm Phượng Thiên biết chuyện này, dám chắc rằng anh ta lại tức đến hộc máu.
Người đàn ông mặc âu phục không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra dấu mời cô.
Vân Thi Thi cười khan một tiếng: "Không cần khoa trương như thế chứ? Tự tôi có thể đi được.”
"Cô Vân, đây là dặn dò của tổng giám đốc Mộ, mong cô đừng khiến chúng tôi khó xử!" Giọng nói của người đàn ông đứng đầu trầm thấp, ngữ điệu lại không cho phép cự tuyệt.
Vân Thi Thi mất tự nhiên đi tới, lên xe.
Xe một đường chạy thẳng đến khu vực đài truyền hình.
Hôm nay là ngày khai máy bộ phim điện ảnh< Quả Trám>, địa điểm được bố trí là tại Ảnh thị Quốc Xương, tất cả các nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều chờ ở trước Ảnh thị Quốc Xương.
Nghi thức khai máy được chuẩn bị vô cùng long trọng, dù sao cũng có rất nhiều siêu sao tập trung lại đây.
Một đoàn làm phim lớn từ phần cắt nối biên tập đến khâu trang điểm, rồi tổ đạo diễn, tổ tạo hình đến tổ âm thanh ánh sáng, tất cả đều là những đoàn hàng đầu trong nước, đội hình diễn viên cũng vô cùng nổi tiếng.
Ngoài Cố Tinh Trạch, Nhan Băng Thanh, Dương Mị, Lý Cửu Hiền, Tống Thiên Dương, cho dù là mấy vai phụ không nhiều đất diễn cũng đều phải trải qua 3 vòng tuyển chọn khắt khe, nên có thể thấy được đội hình diễn viên như sao sáng ban đêm.
So với bọn họ, Vân Thi Thi chỉ là người vừa mới ký hợp đồng về dưới trướng của Hoàn Vũ, có thể gia nhập đoàn làm phim này đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải ao ước ghen tỵ rồi.
Để kịp ngày khai máy, Cố Tinh Trạch từ Paris bay trở về ngay trong đêm, khi chiếc Minivan của anh chậm rãi lái vào khu vực đài truyền hình, đám phóng viên đã sớm ngồi xổm săn đón nghe thấy tiếng liền đồng loạt xông lên, vây chặt lấy chiếc xe khiến ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Ngay tại lúc đó, rất nhiều người nấp ở bãi đỗ xe cũng nhao nhao đuổi theo sau Minivan, một đường vừa chạy vừa hét như bị điên.
"Tinh Trạch! Tinh Trạch! Ngô Vương Tinh Diệu! Tinh Trạch! Tinh Trạch, em yêu anh, em yêu anh..."
"A... Tinh Trạch!!"
"... Đẹp trai quá, đẹp trai quá... Ôi ôi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Tinh Trạch thật sự rồi!"
... Tiếng khóc, tiếng hét chói tai, những âm thanh kích động,...Tình huống thật khiến cho người ta không kịp chở tay.
Những tia sáng flash nhấp nháy không ngừng.
Cả hiện trường hỗn loạn khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Mấy chục máy ghi âm, micro hướng về phía cửa xe, đám người chen chúc dẫm đạp nhau, ai cũng muốn có thể phỏng vấn Thiên Vương trước nghi thức khai máy.
Một câu nói của Cố Tinh Trạch đều có thể phủ sóng tất cả các tờ báo vào ngày mai.
Phóng viên truyền thông đều vọt đến trước đầu xe của anh, không ngừng chen lấn xô đẩy nhau.
Không giống với Cố Tinh Trạch, lúc một vài vai phụ khác trong đoàn làm phim tiến vào bãi đỗ xe, lại không có bất cứ phóng viên nào tiến lại phỏng vấn.
Khung cảnh vắng vẻ bên này cùng, cùng tình trạng bên kia của Cố Tinh Trạch thật sự như trời đất khác biệt.
Những ngôi sao khác bị’ vắng vẻ’ cũng muốn hấp dẫn ánh mắt truyền thông nên không tiếc tranh thủ lăng xê để nổi tiếng.
Ngược lại bên Cố Tinh Trạch thứ không thiếu nhất chính là sức hút truyền thông.
Trong xe, Cố Tinh Trạch đeo kính râm cùng khẩu trang, khuôn mặt như bị mây đen bao phủ nhìn qua đám người nhốn nháo ngoài cửa sổ, cả người bất động, mặt không đổi sắc, ngồi tựa vào ghế, đeo tai nghe nghe album Demo.
Trợ lý bên người lại là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng liên lạc với nhân viên bảo an của đoàn làm phim.
"... Đúng, ở bãi đỗ xe!"
"Tất cả đều là Paparazi, đến tột cùng thì các người có dọn bãi hay không!"
"Phỏng vẫn đã được sắp xếp ngay sau khi nghi thức khai máy kết thúc, hiện tại Tinh Trạch không thể nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào!..."
"Ừm! Các người tranh thủ thời gian tới duy trì thật tự nơi này đi!..."
Sau khi cúp điện thoại, mọi người ngồi trong xe đều an tĩnh chờ đợi "Cứu viện".
Tài xế nhìn qua tình trạng khí thế ngất trời ở ngoài cửa xe, không khỏi cảm khái nói: "Những tay Paparazi giành giật nhau cũng thật liều."
"Hôm nay là ngày khai máy cho bộ phim , từ hai ngày trước đám Paparazi này đã nằm vùng tại khách sạn chỉ để hôm nay có thể là người đàu tiên phỏng vấn Tinh Trạch." Trợ lý bất đắc dĩ nói.
"Đoàn làm phim không phải đã sắp xếp thời gian phỏng vấn cho Tinh Trạch sao?"
"Phỏng vấn Tinh Trạch sau khi kết thúc nghi thức khai máy chỉ có phóng viên có giấy mời mới được vào. Đoàn làm phim chỉ sắp xếp cho mấy đài truyền hình có máu mặt, những phóng viên truyền thông hạng quèn này căn bản không có tư cách tiến vào hậu trường."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc