Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 264

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đừng..." Vân Thi Thi giật mình.
Không biết khi nào Hữu Hữu sẽ trở lại, người đàn ông lại muốn làm cái gì?
Mộ Nhã Triết dán môi bên cạnh tai của cô, nhẹ đùa giỡn bên tai trắng nõn của cô: "Thi Thi, tôi muốn em!"
Hơi thở nóng rực thổi vào tay cô.
Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói cưng chiều có chút ý muốn cầu hoan.
Cũng có chút như đang lấy lòng cô.
Thi Thi...
Người đàn ông này rất ít khi gọi cô như vậy.
Hôm nay dùng giọng nói này gọi tên cô, gần như làm cho cô mất đi năng lực kháng cự trong nháy mắt!
Người đàn ông này, giống như không thể cho người phụ nữ nào có con đường sống!
Trong nháy mắt cô sững sờ, bàn tay của người đàn ông này đang làm loạn trên người cô.
Vân Thi Thi cầm chặt tay anh,, ngăn không cho anh làm loạn, có chút hờn giận nói: "Đừng làm bậy?"
"Xằng làm bậy?"
Mộ Nhã Triết có chút giận dỗi với câu nói vô ý của cô, chẳng qua anh chỉ nhớ cô mà thôi.
Hôm nay, lịch trình của anh là phải bay thẳng đến Luân Đôn, ngày mai có mọt dự án, liên quan đến tập đoàn tài chính rất quan trọng, tình thế bắt buộc phải có được vụ án này!
Nhưng, chuyến đi này, sợ rằng nửa tháng cũng chưa về.
Nghĩ đến hơn nữa tháng anh không gặp được người phụ nữ này, trong lòng lập tức có ngọn lửa vô hình bốc lên.
Dễ dàng tránh thoát ngăn cản của cô, bàn tay hung hăng thăm dò vào chỗ sâu trong người cô, thân thể cũng kề sát hơn!
Gần như không để cô phản ứng lại, động tác của anh có chút nóng vội, trong chớp mắt đã kéo quần áo của cô xuống.
Vân Thi Thi vừa sợ vừa giận, động tác vùng vẫy cũng có chút kịch liệt hơn!
Không phải cô không có thất tình lục dục, mà vì Hữu Hữu có thể đang về nhà rồi. Chuyện đầu tiên khi về nhà là muốn thân thiết với cô.
Nếu để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này...
Suy nghĩ đến tình cảnh xấu hổ đó, Vân Thi Thi cảm thấy trên mặt từng đợt nóng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong bóng đêm, người đàn ông này hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của cô, anh vẫn cúi người xuống hôn cô.
Lúc này nụ hôn đã không còn dịu dàng như vừa rồi, mà là mang theo chút vội vàng, hận không thể nuốt trọn cô vào người!
Vân Thi Thi tránh né công kích của anh, người đàn ông thuận thế hôn cổ của co, rồi cắn lên..
"A..."
Người đàn ông này lại động dục sao?
Mặt người dạ thú.
Trong khoảng cách ngắn như vậy, đã nhiều lần suýt nữa muốn lau S***g ςướק cò!
Mộ Nhã Triết âm thầm cắn răng, có chút tức giận, vì thế sức lực trên tay cũng tăng thêm một chút, Vân Thi Thi hoàn toàn không dịch lại thủ đoạn của anh, trong giây lát áo khoác đã bị cởi bỏ..
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Mộ Nhã Triết!"
"Vân Thi Thi!" Mộ Nhã Triết cũng ngẩng mặt lên trừng cô, trên mặt lộ vẻ giận dỗi và buồn bực.
"Anh đang động dục sao?"
"Biết tôi động dục, em cũng không phối hợp một chút sao?" Hình như Mộ Nhã Triết cảm thấy chuyện này rất hợp tình hợp lý, ngược lại tới chất vấn cô.
Vân Thi Thi bị lời nói vô sỉ của anh làm cho nghẹn họng!
"Đêm nay tôi sẽ bay đến Luân Đôn, có một dự án lớn cần lấy đợc, có thể em sẽ không gặp tôi trong nửa tháng."
Mộ Nhã Triết nắm chặt cằm dưới của cô."Em thật sự một chút cũng không muốn tôi sao?"
Vân Thi Thi bị lời chất vấn của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, đôi má lại càng đỏ bừng lên. Cô hung hăng xoay mặt qua chỗ khác, *** đập loạn như nai con chạy rong trên đường, nếu lúc này mở đèn lên, Mộ Nhã Triết nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng của cô.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Hai người đồng thời ngẩn ra, sắc mặt cứng lại, nhất là Vân Thi Thi, hình như cô đã nhận ra có người trở về.
Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp của Hữu Hữu, cùng với tiếng nói ngọt lịm: "Mẹ ngốc, Hữu Hữu đã về rồi!"
"Cạch" một tiếng, hình như Hữu Hữu đã mở đèn trong phòng khách.
Sau đó "Oa" một tiếng, đùng đùng chạy lên lầu tìm cô.
"Mẹ ~~~~ "
Khóe mắt Mộ Nhã Triết hung hăng căng lên, thằng nhóc này, sớm không về trễ không về lại về ngay lúc này chứ.
Vân Thi Thi cũng vô cùng ngượng ngùng, đầu óc trống rỗng, nhưng cô không dám đáp lại một tiếng, vội vàng mặc áo vào.
Trong căn phòng đen tối cô không nhìn thấy quần áo của mình bị anh ném đến chỗ nào.
Cô lại không dám bật đèn, sợ động tĩnh quá lớn.
Vân Thi Thi quả thực quẫn muốn ૮ɦếƭ.
Vì sao...
Cô lại có cảm giác như bị bắt gian vậy không biết!
"Quần áo!"
Vân Thi Thi dựa vào thời gian Hữu Hữu chạy lên lầu, vì thế vội vả đứng dậy tìm quần áo, hoảng hốt đẩy Mộ Nhã Triết ra, nhưng vì quá mức bối rối, trong lúc này cô lại chẳng quan tâm bật đèn, trong bóng đêm lảo đảo một cái, đánh vào phía dưới người Mộ Nhã Triết.
"Ưm..."
Hai người trở tay không kịp, cơ thể cùng ***ng vào một nơi.
Mộ Nhã Triết vô cùng đau, cơ thể cũng không giữ được thăng bằng, ngửa về phía sau.
Mà thắt lưng của Vân Thi Thi đang bị Mộ Nhã Triết ôm lấy, làm cho cô cùng ngã xuống năm trên cơ thể của cô.
"Ầm" một tiếng nặng nề, hai người té ngã trên mặt đất.
Trong lòng Mộ Nhã Triết cũng có chút không còn gì đẻ nói, oán giận một câu: "Cô gái ngốc!"
"Anh còn dám mắng tôi sao?"
"Em không biết bật đèn lên sao?"
"Anh ngốc à, bật đèn lên Tiểu Hữu biết chạy đến thì làm sao bây giờ?"
A, phải khóa cửa lại trước!
Vân Thi Thi càng khẩn trương đứng dậy, nhưng một chút không ý thức được thắt lưng của cô vẫn còn vướn vào cúc áo của người đàn ông này, cô vừa đứng dậy, lại bị vướn kéo ngã xuống người Mộ Nhã Triết.
"...!"
Người đàn ông này thật sự bị chỉ số thông minh của cô làm cho cảm động rồi.
"Quần áo của em!"
"Có ý gì?"
"Vướng vào cúc áo của anh rồi!" Người đàn ông khẽ cắn môi.
Trên mặt Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ, lập tức đưa tay tháo ra nhưng hồi lâu vẫn không tháo được.
"..." Mộ Nhã Triết vừa tức vừa buồn cười.
Sao lại biến thành như vậy chứ, muốn tìm cô để an ủi một chút, kết quả biến thành tình cảnh xấu hổ như vậy!
"Bật đèn trước đã!"
"Em đứng lên trước!"
"Quần áo của em vướn vào người tôi sao đứng lên?"
"Em đè nặng lên tôi rồi, sao lại bật đèn được?"
Người đàn ông im lặng nữa giây, "Công tắc ở đâu?"
...
Vân Thi Thi nâng trán thở dài, trong lòng có chút tan vỡ rồi.
Vân Thiên Hữu chạy một vòng ở trên lầu, không tìm thấy người, lập tức chạy đến sân thượng tìm, mẹ cậu có nuôi thực vật ở đó, việc đầu tiên àm trước khi về nhà chính là tưới nước cho tụi nó.
Sân thượng cũng không có ai.
Trong lòng Tiểu Hữu nghi hoặc, chẳng lẽ mẹ chưa về tới nhà sao?
Cậu có chút lo lắng, vì thế vội vàng cầm điện thoại gọi vào số của Vân Thi Thi.
Sau khi im lặng mấy giây, từ dưới lầu truyền đến tiếng chuông trong phòng khách.
Trán của Tiểu Hữu đầy vạch đen.
Người ở dưới lầu?
Vì thế, cậu lại vội vẫ chạy xuống dưới lầu, theo tiếng chuông tìm được túi xách mà Vân Thi Thi đặt trên ngăn tủ.
Mẹ đã về nhà rồi sao?
Khóe mắt Vân Thiên Hữu hung hăng căng lên.
Vậy sao cậu gọi lâu như vậy vẫn không có ai đáp lại?
Mẹ đang muốn chơi trốn tìm với cậu sao?
"Mẹ, mẹ ở đâu? Hữu Hữu về nhà rồi, muốn hôn hôn mẹ, muốn ôm ôm!"
Trong phòng người đàn ông nghe thấy được, cũng giật mình sững sốt.
Thằng nhóc con này, trước sau khác nhau một trời một vực.
Thật là thằng nhóc thối!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc