Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 263

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trên mặt Mộ Dịch Thần lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Em trai sao?
Cậu chỉ có một em trai!
Đứa bé do Mộ Uyển Nhu sinh ra, cậu sẽ không bao giờ chấp nhận!
Mộ Dịch Thần nhíu mày, trong đầu hiện lên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Vân Thiên Hữu, đây là người em trai cậu chấp nhận trong cuộc đời này, người khác, thì không liên quan đến cậu!
"Ông nội..."
"Uyển Nhu, chuyện này không gấp được. Duyên phận đến đây, cũng như nước chảy thành sông rồi!" Mộ Thịnh vội vàng an ủi cô ta, chỉ nghĩ cô ta sốt ruột cho con mình.
Mộ Uyển Nhu cũng hiểu được nhìn mặt gửi lời, tự biết nói nhiều sẽ mất nhiều hơn.
Hơn nữa, còn làm cho Mộ Thịnh hoài nghi.
Dù sao chuyện cô ta mang thai, trước khi cô ta có cách giải quyết ổn thỏa thì tạm thời không thể để cho ai phát hiện.
Nếu không, cô ta sẽ xong đời!
Ăn xong bữa tối, không biết sao cô ta lại cảm thấy buồn nôn, nhẫn nại chạy đến bồn cầu rồi ối một trận.
Người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, lập tức quan tâm bước lên hỏi: "Mợ chủ, cô làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Thấy cô ói như vậy, còn tưởng rằng cô có dấu hiệu mang thai đấy!"
Vẻ mặt của Mộ Uyển Nhu cứng đờ, ánh mắt độc ác lườm cô ấy một cái.
Người làm tự biết mình nói lỡ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lui xuống.
Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía gương, một khuôn mặt xanh mét đến đáng sợ.
...
"Cảm ơn anh, đã đưa em đến đây!"
Sau khi Vân Thi Thi xuống xe thì đi đến ben cạnh cửa kính chỗ tay lái xe, mỉm cười với Tần Chu.
Tần Chu cầm tay lái, có chút lo lắng nhìn, trong lòng hình như có chút bất an: "Thi Thi, em đi sẽ không sao chứ? Trở về nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không, thân thể rất khó khôi phục!"
"Anh Tần, anh cứ an tâm! Năng lực khôi phục của cơ thể em rất tốt, ngủ một giấc, sẽ khỏe lại ngay thôi!" Vân Thi Thi nhẹ nhàng vỗ *** của mình, trấn an anh.
Tần Chu bị dáng vẻ của cô chọc cười, thúc giục nói: "Được rồi, vậy em nhanh về đi."
Xe chậm rãi chạy xa.
Vân Thi Thi nhìn theo bóng xe rời đi, cô xoay người đi tới cửa, mở khóa vào nhà.
Sắc trời đã tối.
Đẩy cửa ra, trong phòng trống vắng mà lạnh lùng.
Cửa sổ sát đất tùy tiện mở rộng, gió đêm bừa bãy tùy tiện thổi vào, thổi bay màn che trắng tinh khôi.
Trong nhà không có ai.
Vân Nghiệp Trình có việc ra ngoài, mà trước đó không lâu Lý Hàn Lâm gọi điện thoại tới nói, anh ấy dẫn Hữu Hữu đi thư viện đọc sách, hình như anh ấy rất thích đứa nhỏ này.
Hữu Hữu cũng thích chơi với hiệu trưởng trường này.
Vân Thi Thi đặt túi xách ở trên ngăn tủ, đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Vì thế, cô mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đi đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ lại.
Trong không gian kín, đột nhiên cô ngửi được một mùi khói nhàn nhạt.
Làm sao có thể có mùi khói?
Vân Nghiệp Trình đã cai thuốc rất nhiều năm rồi.
Hữu Hữu càng không có ***.
Vân Thi Thi vội vàng xoay người, nhìn xung quanh phòng khách, phòng khách to như thế không có một bóng người, cô xoay người, mùi khói cũng đã phai nhạt hơn nhiều.
Cười mỉm.
Là ảo giác sao?
Chẳng lẽ do cô nhảy cảm quá rồi.
Vân Thi Thi cảm thấy có chút mệt mỏi, lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ, cô đẩy cửa ra.
Mới vừa vào cửa, một bóng dáng cao lớn đã đâm đầu đi tới.
Vân Thi Thi thậm chí không kịp phản ứng, đã bị bóng đen kia đè vào trên cửa!
Thân hình cao lớn ấy, dễ dàng ôm trọn cô vào trong lòng!
Vân Thi Thi quá sợ hãi, đôi mắt trừng thật lớn, ngẩng đầu, nhờ vào ánh trăng nghịch ngợm bên ngoài, cô có thể đoán được thân hình của người này là một người đàn ông trẻ tuôi!
Trên người đàn ông này, cô ngửi được một mùi thơm ngát quen thuộc.
Mùi TL nhàn nhạt cứ bay vào mũi cô.
Vân Thi Thi hoảng sợ không thôi, cô rất khản trương, bàn tay nắm thành đấm, hung hăng đánh về phía người đối diện!
Nhưng quả đánh này lại bị người phía trước chặn được!
Một tay của người đàn ông đó giam cầm bờ vai cô, hơi cúi đầu, môi của anh ta dán vào gần bên tai cô, ái muội thổi vào nói: "Đừng nhúc nhích, là tôi."
Vân Thi Thi ngẩn ra!
"Mộ Nhã Triết!"
Anh ấy vào bằng cách nào?
Trong bóng đêm, hơi thở mạnh mẽ và cường thế của người đàn ông ấy luôn quanh quẩy, giam cầm cô không có đường lui.
Sao anh lại ở chỗ này?
*** đau nhói, đột nhiên cô phản ứng kịp.
Biệt thư lớn như vậy, đều là của anh, huống chi căn nhà nhỏ này, cũng là anh mua cho cô.
Có lẽ anh có giữ chìa khóa?
Nghĩ tới đây, trên mặt cô có chút tức giận.
Một phút vừa rồi bị tập kích cô còn chưa bình tĩnh lại, tim đập không ngừng.
Tính tình của người đàn ông này luôn tùy hứng như vậy?
Bị ngăn cách bởi vật liệu mỏng manh, nhiệt độc của người đàn ông này gần như muốn đốt cháy cô.
Không biết vì sao, đột nhiên Vân Thi Thi nghĩ đến Mộ Uyển Nhu.
Buổi trưa hôm nay, nhín thấy dáng vẻ ôm nghén của cô ta, trong lòng cô vẫn tràn ngập hoài nghi và u ám với việc này, đột nhiên rất muốn hỏi Mộ Nhã Triết một câu.
Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì sao?
Hỏi trắng ra một chút thì anh có chạm vào Mộ Uyển Nhu hay không, hoặc là người phụ nữ khác?
Hay là, từ đầu tới cuối, người phụ nữ của anh chỉ có một mình cô?
Đột nhiên cô rất để ý vấn đề này!
Còn không chờ cô phải ứng, người đàn ông đó đã cúi đầu, *** che lại cánh môi của cô, ngăn lại lời muốn nói và những nghi ngờ của cô.
Trong bóng tối, Mộ Nhã Triết không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp muốn nói lại thôi của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi cũng không nhìn thấy vẻ nhẫn nại trên mặt của Mộ Nhã Triết
Nụ hôn kiều diễm, triền miên không ngừng.
Hình như anh đang nóng lòng muốn chiếm lấy cơ thể của người phụ nữ này, nhưng mà, lại thật cẩn thận ẩn nhẫn kìm nén *** trong người mình, cô giống như là một món đồ dễ vỡ, mặc kệ như thế nào thì cũng cần phải đối xử dịu dàng, môi mỏng kề sát của cánh môi của cô, gần như mạnh mẽ ςướק lấy hơi thở của cô.
Đầu lưỡi dịu dàng vẽ lại hình dáng cánh môi của cô, miêu tả rất cẩn thận, lướt qua rồi ngừng lại.
Dịu dàng đến mức làm cho Vân Thi Thi cảm giác như chính đang được người đàn ông này cưng chiều!
Trong không khí nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Dần dần, cơ thể vốn đang căng chặt của cô cũng từ từ thả lỏng cảnh giác, cũng thử đi đáp lại nụ hôn của anh.
Không thể nghi ngờ, kỹ thuật hôn của cô vô cùng ngây ngô.
Mộ Nhã Triết thật sự cảm thấy người con gái này rất ngốc, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng bọn họ cũng đã hôn nhau mấy lần, cô cũng nên học được một chút chứ.
Mà khi anh quấn quýt vào mội cô, ςướק lấy hơi thở của cô, lại bị răng của cô cắn.
Loạng choạng, vụng về đến không thể nói được!
Trong lòng anh có chút không vui, nhưng cũng hiểu được cô như vậy, hình như càng đáng yêu hơn nhiều!
Vì thế, kiên nhẫn dẫn dắt chỉ dẫn cho cô.
Theo chỉ dẫn của anh, Vân Thi Thi cũng hiểu đáp lại anh một chút.
Lúc này hơi thở của hai người gần như dung hợp, hai cánh môi dính chặt vào nhau, bởi vì thân thể gần gũi quấn sát nhau, do đó nhiệt độ cơ thể càng dễ dàng nhận ra, mà Vân Thi Thi cũng có thể cảm giác được biến hóa rất nhỏ trên cơ thể của người đàn ông kia, trên mặt cô lập tức nóng bừng lên.
Vân Thi Thi bị anh ép chặt trên cánh cửa, gần như không có một đường sống nào.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, từ góc độ này, nhờ vào ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nên anh có thể nhìn rõ xấu hổ và giận dữ trên mặt cô, không xót gì cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc