Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 256

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh ta được coi là cái gì?
Chẳng lẽ từ trước tới giờ đều chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện sao?
Hoặc là nói, cô gái mà anh ta yêu, ngay từ khi bắt đầu đều chỉ là lợi dụng tình cảm của anh ta?
Thấy anh ta thừ người ra, Mộ Uyển Nhu cũng không còn vui vẻ nữa, hỏi ngược lại: "Ngải Luân, anh không cảm thấy vui mừng cho tôi sao?"
"Ừ?" Ngải Luân hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô ta, lại không nói câu nào.
Mộ Uyển Nhu ôm bụng, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên, nói: "Tôi có thể mang thai! Tôi không phải là không thể mang thai sinh con, tôi có thể sinh con cho Mộ Nhã Triết, đứa bé còn có thể là người thừa kế tương lai của Mộ thị! Đây chẳng phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?"
"Uyển Nhu..."
Trong mắt Ngải Luân có chút tối tăm, khẽ hạ mi mắt xuống, nắm chặt bả vai cô ta, khóe môi khẽ cong lên cười khổ: "Trước hết, cô có thể mang thai, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui mừng!"
"Ừ!" Mộ Uyển Nhu cong môi cười một tiếng, ánh mắt mềm mại như gợn sóng.
Ngải Luân lại nói tiếp một câu khiến cô ta sững người như bị sét đánh trúng: "Nhưng mà em không nghĩ tới sao? Đứa bé trong bụng em bây giờ là con của ai? Uyển Nhu, đó là con của chúng ta, không phải là con của em và Mộ Nhã Triết! Uyển Nhu, em sẽ bỏ nó sao?"
Trong nháy mắt, cả người Mộ Uyển Nhu cứng đờ như đá, ngẩn ra.
Thấy vẻ mặt cứng đờ của cô ta, trong lòng Ngải Luân đau xót, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm. Anh ta cúi người bên cạnh Mộ Uyển Nhu, ôm cô ta vào trong ***, dịu dàng nói: "Uyển Nhu! Có lẽ em có thai rồi, nếu như là thật sự có thai, như vậy đứa bé này chính là con của chúng ta. Anh tình nguyện thừa nhận nó, cũng tình nguyện chịu trách nhiệm với em! Trong lòng anh không hề muốn bỏ đứa bé này! Còn em thì sao? Em có đồng ý sinh đứa bé này ra không?"
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu biến đổi, theo bản năng siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Muốn cô ta sinh đứa bé này ra sao?
Làm sao có thể?
Đúng vậy, làm sao cô ta lại quên mất điều này? Tuy rằng cô ta có thai, nhưng đứa bé trong bụng là con của ai? Không phải là của Mộ Nhã Triết mà là của Ngải Luân!
Đây chính là một đứa con hoang, làm sao cô ta có thể sinh nó ra?
Nếu như nhà họ Mộ biết cô mang thai, mà đứa bé không phải là con của Mộ Nhã Triết, lấy thủ đoạn của Mộ Nhã Triết mà nói, nhất định sẽ đích thân đuổi cô ra khỏi cửa! Đến lúc đó, cho dù cô ta có ỷ vào sự nuông chiều của ông Mộ thì cũng làm được gì sao?
Trong nhà giàu có, một người phụ nữ bất trung với chồng chính là điều đại kỵ.
Đây chắc chắn sẽ là một vụ tai tiếng!
Nếu như nhà họ Mộ biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Nghĩ tới đây, sắc mặt vui mừng của Mộ Uyển Nhu hoàn toàn biến mất, lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Đứa bé này, không thể giữ lại được..."
"Tại sao?" Ngải Luân hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lấy vai cô ta, để cho cô ta đối diện với mình, vô cùng đau khổ hỏi ngược lại: "Đứa bé này là cốt nhục của em, là đứa bé đầu tiên của em, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?"
"Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì đây!" Mộ Uyển Nhu ôm chặt lấy anh ta, sắc mặt trắng bệch hỏi lại: "Giữ nó lại sao? Giữ đứa con hoang này lại sao? Ngải Luân, chúng ta làm như thế này là trái với luân thường đạo lý, đứa bé này vốn không nên tồn tại! Anh đừng quên, tôi là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết, là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, tôi phải làm mợ chủ, làm sao có thể giữ lại con của anh? Anh đang nằm mơ sao?"
Ngải Luân ngẩn ra, sắc mặt vô cùng khó coi, lời của Mộ Uyển Nhu quá tàn nhẫn, khiến cho anh ta bị chọc giận!
"Cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý? Cái gì gọi là con hoang? Đó là con của em, tại sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy, gọi nó là con hoangg?" Ngải Luân nắm chặt bả vai cô ta, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt xoáy thẳng.
Mộ Uyển Nhu run sợ một hồi lâu, chợt cười lạnh hỏi lại một câu: "Ngải Luân, không phải là anh thật sự có tình cảm với tôi chứ?"
Ngải Luân kinh sợ, ánh mắt có chút không thể tin được nhìn cô ta.
Mộ Uyển Nhu lại nói: "Không phải là anh thật sự nảy sinh tình cảm với tôi chứ? Ngải Luân, chúng ta cũng chỉ là vui đùa với nhau một chút mà thôi, anh không nên lún vào quá sâu! Tôi đối với anh chỉ là nhu cầu thể xác, cho nên..."
Mặc dù cô ta chỉ là phụ nữ nhưng cũng có thể có nhu cầu sinh lý, Mộ Nhã Triết không ***ng tới cô ta, cho nên đối với Ngải Luân, cô ta nhiều nhất cũng chỉ có suy nghĩ như vậy!
Nam nữ vui vẻ cùng nhau cũng chỉ là nhu cầu thể xác mà thôi, tình cảm sao? Ai nói chuyện tình cảm với anh ta?
"Đủ rồi!" Ngải Luân không thể nhịn được nữa cắt ngang lời cô ta: "Mộ Uyển Nhu, tại sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy?"
"..?"
"Đúng vậy, tôi thật sự có tình cảm với em! Mộ Uyển Nhu, tôi (1) yêu em!" Ngải Luân nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ từng chữ một: "Từ lúc học đại học, tôi đã đặt em ở trong lòng rồi! Vì em, cho nên tôi mới bước vào tập đoàn tài chính Đế Thăng! Huống hồ, tôi đối với em có tình cảm hay không, em thật sự không rõ sao? Em chính là người rõ ràng nhất! Hơn nữa, em còn lợi dụng tình cảm của tôi, nhưng như vậy thì thế nào chứ? Tôi yêu em, cho nên vì em, tôi có thể không màng sống ૮ɦếƭ, tất cả đều cam tâm tình nguyện!"
Mộ Uyển Nhu sửng sốt một lúc.
Thì ra... anh ta biết rõ cô ta đang lợi dụng mình?
Có phải là anh ta rất ngu xuẩn hay không?
"Hiện tại, em đã biết là tôi thật lòng rồi chứ?" Ngải Luân buồn bã cười một tiếng: "Uyển Nhu, tôi yêu cô, lúc đầu biết tin em có thể đã có thai, trong lòng tôi thật sự rất vui mừng, vui đến mức muốn nổi điên! Nhưng nếu em đồng ý giữ con của chúng ta lại, tôi có thể dẫn em đi! Bất kể là chân trời hay góc biển tôi cũng sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu uất ức, tôi sẽ cố hết sức để cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, em tình nguyện cao chạy xa bay với tôi chứ?"
Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Anh đang nói đùa sao?"
Sắc mặt Ngải Luân lập tức lạnh như băng.
"Làm sao tôi có thể giữ lại đứa bé này? Anh muốn đi cứ đi, tôi sẽ không đi với anh!" Mộ Uyển Nhu ra sức đẩy anh ta ra, kiêu ngạo hất mặt lên, cười lạnh một tiếng: "Tôi muốn bỏ đứa bé này! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hoàn toàn cắt đứt, đừng bao giờ qua lại với nhau nữa. Sau này tôi vẫn sẽ là thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, còn anh vẫn là trợ lý đi theo vị hôn phu của tôi. Giữa chúng ta không có quan hệ gì với nhau nữa!"
"Sao? Biết mình có thể mang thai cho nên muốn một cước đá văng tôi sao?" Ngải Luân cười lạnh một tiếng, cũng đã nhìn thấu sự nhẫn tâm của cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy buốt lạnh.
"Anh có ý gì?" Mộ Uyển Nhu nghiêm mặt, nhìn anh ta chằm chằm.
"Những lời này không phải nên là tôi hỏi em sao?" Trong lòng Ngải Luân vừa đau khổ lại vừa thất vọng: "Làm mợ chủ của nhà họ Mộ thì có gì tốt? Mộ Nhã Triết có thể cho em hạnh phúc sao? Anh ta có thể đảm bảo cả đời này chỉ có một mình em sao? Đừng có nằm mơ!"
"Làm sao anh biết anh ấy không thể cho tôi hạnh phúc? Anh ấy sẽ là một người chồng tốt! Anh ấy và anh không giống nhau, anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, là người đàn ông mà Mộ Uyển Nhu tôi nhìn trúng!" Mộ Uyển Nhu lại nói: "Chỉ cần tôi nói cho anh ấy biết, tôi không phải là không thể mang thai, tôi có thể sinh con cho anh ấy, anh ấy sẽ không lạnh lùng với tôi như vậy nữa!"
"Như em mới là đang nằm mơ!"
(1)Beta-er: Mối quan hệ giữa Mộ Uyển Nhu - Ngải Luân rất phức tạp, nó không phải chỉ vì đó là mối quan hệ vụng trộm, mà còn do tình cảm, suy nghĩ mà hai nhân vật này dành cho nhau nữa, kéo theo đó, xưng hô của họ cũng rất rắc rối. Cho nên, nếu độc giả thấy có sự khác biệt của xưng hô giữa hai nhân vật này ở các đoạn khác nhau, thì đừng thấy lạ nhé. Beta-er cũng rất buồn khổ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc