Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 250

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Uyển Nhu tàn nhẫn lấy cùi chỏ thụi anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, ở bên ngoài, đừng có thân mật với tôi quá, tránh cho người khác nhìn thấy!”
“Anh biết rồi.” Ngải Luân lùi nửa bước, bất đắc dĩ phải giữa khoảng cách nhỏ với cô, tựa ở trên tường, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô.
Nhưng cũng thấy thỏa mãn lắm rồi!
Mộ Uyển Nhu lườm anh ta một cái, chỉ cảm thấy việc cô dính dáng tới Ngải Luân chính là nét Pu't hỏng lớn nhất đời cô!
Người đàn ông này, bám dai như đỉa.
Cô ta vốn muốn cắt đứt sạch sành sanh với anh ta, nhưng chỉ vì lo anh ta sẽ tiết lộ bí mật của mình, nên cô mới không cam tâm tình nguyện mà duy trì quan hệ với anh ta.
Đi được tới đâu hay tới đó.
Chờ thời cơ đến, cô ta sẽ ra tay diệt trừ anh ta, chấm dứt mối lo về sau!
Mộ Uyển Nhu lại nhìn vào trong gương, gương mặt này, dù cho đã bị cả một lớp phấn dày che phủ nhưng vẫn khó có thể che được vẻ tiều tụy.
Mấy ngày ngay, cô ta hồn vía lên mây, không thể nào nghỉ ngơi tốt được. Kể từ sau cuộc điện thoại đó, cô ta gặp ác mộng liên miên, trằn trọc khó ngủ.
Luôn có chút dự cảm chẳng lành!
Nghĩ tới đây, trên mặt Mộ Uyển Nhu lộ ra vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn.
Đám rác rưởi này!
Hiện tại thi cô ta không nghĩ ra được, có mỗi một đứa bé 6 tuổi cũng không giải quyết xong là sao?
Một đứa bé, chỉ có 6 tuổi, tay trói gà còn không chặt, thế mà ám sát lại thất bại! Càng đáng sợ hơn chính là, bọn sát thủ phái đi làm việc này lại bặt vô âm tín!
Thoạt đầu, cô ta lo lắng kế hoạch của mình bị bại lộ, nhưng đã qua mấy ngày mà không nghe được tin tức gì, cô ta vẫn chưa thấy yên lòng.
Thất bại lần này, chỉ còn cách lần khác lại làm. Chỉ sợ thất bại lần này sẽ đánh rắn động cỏ, sau này có muốn ra tay thì sẽ khó khăn hơn.
Cô ta vội vã loại bỏ Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu không phải là không có nguyên nhân.
Ông Mộ ngày càng yếu, bởi vậy, đối với chuyện máu mủ thất lạc của nhà họ Mộ đi nhận tổ quy tông, ông cực kì coi trọng.
Một Vân Thiên Hữu, căn bản không đáng sợ.
Một đứa bé mà thôi, trí óc còn chưa lớn, có thể uy hiếp cô ta lớn cỡ nào chứ?
Cô ta căn bản không để vào mắt
Có thể Vân Thiên Hữu và Vân Thi Thi mẹ con tình thâm. Nhưng nếu như Vân Thiên Hữu bị nhận trở về nhà họ Mộ, như vậy chẳng phải Vân Thi Thi sẽ mãi có mối quan hệ dây dưa không rõ với nhà họ Mộ ư?
Nếu như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút, thân phận của cô ta nhất định sẽ bị bại lộ.
Cô ta cần phải ra tay từ phía ông Mộ trước, sớm ngày loại trừ hai cái đinh trong thịt cái gai trong mắt này!
Mộ Uyển Nhu quay lại soi gương tô son, xong xuôi cất thỏi son vào trong túi, bỗng nhiên sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, bổ nhào về phía trước, nôn khan một cách khổ sở.
"Ọe..."
Ngải Luân biến sắc, lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay cô ta, sốt sắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì…” Mộ Uyển Nhu đẩy anh ta ra, còn chưa nói được nửa câu, lại nôn khan một trận.
Luôn cảm thấy buồn nôn, nhưng chẳng nôn được thứ gì, cực kì khó chịu.
Ngải Luân thấy cô ta đẩy mình, trong lòng rất thất bại, thấy cô ta lại nôn khan do dự trong chốc lát, tiến lên đỡ lấy bờ vai của cô ta.
Lần này, có lẽ là do thân mình không đứng vững, Mộ Uyển Nhu không có đẩy anh ta ra nữa.
Thấy phía sau cô ta cuộn lên, Ngải Luân nhíu mày: “Có phải bị đau dạ dày không?”
“Chắc là vậy!” Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong gương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Để anh đi mua thuốc cho em!”
“Không cần.” Mộ Uyển Nhu yếu ớt dựa vào người anh ta, vuốt *** một cái: “Giờ tốt rồi, có thể là do ăn cơm trễ, thế nên…”
“Không cần.” Mộ Uyển Nhu yếu ớt dựa vào người anh ta, vuốt *** một cái: “Giờ tốt rồi, có thể là do ăn cơm trễ, thế nên…”
“Sao em lại không quan tâm đến sức khỏe của mình vậy?" Ngải Luân đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô ta.
Mộ Uyển Nhu che ***, vẫn có chút buồn nôn.
Trong lúc yếu ớt đó, cô ta nâng mắt lên, trong gương phản chiếu hình bóng một người đứng lặng yên khiến sống lưng đột nhiên cứng ngắc, mặt biến sắc, lập tức đẩy Ngải Luân ra.
Ngải Luân còn đang bần thần, đã thấy mặt cô ta trắng bệch xoay người lại, ánh mắt đăm đăm nhìn phía trước, trong lòng kinh ngạc một hồi, cũng theo ánh mắt của cô ta mà xoay người lại.
Đã thấy Vân Thi Thi cứng đờ đứng ở cửa phòng rửa tay, ánh mắt quan sát hai người bọn họ.
Mộ Uyển Nhu?
Tại sao lại ở cùng người người đàn ông này?
Cô vốn chỉ muốn đi toilet sửa sang lại vệt nước bị bắn, vừa mới tới cửa, đã thấy Mộ Uyển Nhu và Ngải Luân hai người này thân mật rúc một chỗ với nhau. Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy bàn tay của Ngải Luân đặt ở eo cô ta.
Nhưng làm cô kinh ngạc chính là…
Cô ta vừa mới nôn khan, lẽ nào là nôn nghén?
Hay có thể là Mộ Uyển Nhu không có kinh nghiệm, không biết xử lý chuyện này thế nào.
Lúc trước mang thai Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần, cô nôn nghén cực kỳ nghiêm trọng, bởi vậy, cô liếc mắt cũng nhìn ra, Mộ Uyển Nhu sớm đã mang thai.
Cô ta… Mang thai sao?
Vân Thi Thi bị chính hoài nghi của mình làm cho kinh ngạc một lúc lâu, cho tới khi trong lòng tràn ngập lạnh lẽo.
Làm sao có thể chứ?
Cô nhớ rất rõ Mộ Uyển Nhu không thể mang thai!? Cô ta không cách nào có thai được. Lúc trước chính vì cô ta không cách nào mang thai, vì đảm bảo hương hỏa nhà họ Mộ, không rõ là mang thai hay thay thế mẹ.
Nhưng…phản ứng của Mộ Uyển Nhu khi nãy, không phải nôn nghén thì là cái gì?
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn sắc mặt cô ta. Đã thấy ánh mắt có chút ௱o^ЛƓ lung của cô ta, trong lòng lạnh dần.
Chẳng lẽ thực sự là mang thai?
Mộ Uyển Nhu thấy sắc mặt khác thường của cô, chân mày cau lại, tự nhiên chột dạ, đồng thời nghĩ tới chuyện con phụ nữ đê tiện này đang đe dọa địa vị của cô ra, trong lòng lại sinh ra thù hận.
Cô ta châm biếm một tiếng, lạnh lùng thốt lên: “Vô liêm sỉ! Cô làm cái gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy hả?”
Vân Thi Thi quên đi giọng điệu tràn ngập mùi thuốc S***g của cô ta, kinh ngạc mà nói: “Hai người, có vẻ rất thân mật…”
Ngải Luân có chút bối rối, rất nhanh đã lùi nửa bước, lập tức giải thích: “Tôi chỉ thấy mợ chủ nhà họ Mộ đây không khỏe, nên mới quan tâm một chút thôi.”
Thấy anh ta biết tình hình, một tiếng “Mợ chủ nhà họ Mộ” rơi vào lỗ tai Mộ Uyển Nhu khiến cô ta ngẩng cao đầu, lộ ra nụ cười khéo léo, tao nhã.
Dù cho người phụ nữ đê tiện này có bản lĩnh thì sao? Bây giờ cô mới chính là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết!
Đàn bà như Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết chỉ hứng thú chơi đùa nhất thời thôi, chán rồi thì sẽ vứt bỏ.
Đàn ông mà, cô ta còn lạ gì?
Cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này, cô ta sớm muộn gì cũng loại được hết!
Cô ta tránh được một kiếp, chỉ là may mắn thôi. Lần sau, cô quyết không nương tay!
Vân Thi Thi lạnh nhạt cong miệng cười, nói: “Nếu biết cô ta là mợ chủ nhà họ Mộ, anh quan tâm có chút quá rồi đó?”
Trong mắt Mộ Uyển Nhu lóe lên sự chột dạ, nhưng biến mất rất nhanh, sau đó ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc