Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 25

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi cố hết sức chống nửa người ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang đau đớn. Phía trước tầm mắt, mọi thứ mờ nhạt bay vòng vòng quanh cô.
Toàn bộ sức mạnh như mất đi một nửa, mắt thấy bốn bề tĩnh lặng, cô cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào.
Loại nóng rực này át đi lý trí cuối cùng của cô, vươn đôi tay run rẩy thống khổ xé rách đi chiếc váy đang mặc.
Ở cửa, bước vào là người đàn ông dáng người cao gầy khí thế bức người. Thân hình cao lớn xuất hiện, căn phòng tựa như có chút nhỏ hẹp.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, lại một lần nữa một mảnh đen tối.
Trong căn phòng, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cô.
Hơi thở mê ly không ngừng phả ra từ bờ môi yêu kiều đầy mị hoặc kia, cùng với *** trầm trấp, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thật là khó chịu, khó chịu vì trong cơ thể cô giống như có một cái lỗ hổng lớn. Dù làm gì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hư không kia.
Đôi tay cô quơ lung tung, tựa như muốn lấy gì đó lấp vào khoảng trống ấy. Rồi lại không biết, chính bản thân lại đang cần cái gì!
Cô duỗi tay vuốt ve cơ thể mình, không ngừng vuốt ve, muốm ngăn chặn đi H*m mu*n đáng sợ. Mỗi khi chạm đến nơi nào, cơ thể liền K**h th**h đến tê dại không ngăn cản được mà H**g phấn lên!
Mộ Nhã Triết bước đi trong đêm, chậm rãi hướng đến cô đi đến mép giường, dậm chân đứng lặng, cúi đầu ——
Dưới ánh đèn, hiện lên chiếc chăn trắng tinh bên hông cô.
Lúc này quần áo Vân Thi Thi đã sớm không nghiêm chỉnh, dây váy chảy xuống đầu vai mượt mà. Anh thấy sắc mặt cô ửng hồng khác lạ, trong mắt đầy T*nh d*c, đôi tay bé nhỏ xé rách váy đi, thống khổ dị thường.
Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh nhạt đánh giá cô, ánh mắt anh dần lạnh lại. Anh không nghĩ đến, có một ngày họ lại gặp nhau dưới tình huống này.
Hắn ta nói, hắn mua cô 20 vạn?
Chẳng lẽ số tiền 6 năm trước anh trả cho cô không đủ sao? Nên cô không tiếc mà bán rẻ thân thể mình?
Hay là nói, mấy năm nay cô đều như thế?
Mà anh, chỉ là người để cô lợi dụng thân thể mình? Từ lúc đó về sau, cô đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi?
Mộ Nhã Triết giễu cợt câu môi, đáy mắt lạnh băng đến lạnh lẽo. Lại thêm một trận chán ghét, xoay người muốn rời đi.
Nhưng ở phía sau lưng, Vân Thi Thi không biết lấy sức mạnh từ nơi nào. Cô từ trên giường quỳ lên, hai tay không màng gì từ phía sau ôm chặt lấy eo anh. Nắm chặt không buông tay!
"Đừng đi... Tôi khó chịu lắm, làm ơn... Cứu tôi..."
Thân mình người đàn ông cứng đờ, sau lưng bị một mảnh mềm mại dán chặt. Cô tham lam đặt gương mặt nhỏ phía sau anh, ở bên hông anh sờ soạng trên dưới, thấp giọng lẩm bẩm:"Đừng đi... Cứu tôi, cứu tôi được không.. Giúp tôi..."
Bước chân Mộ Nhã Triết không rời đi nữa.
Anh chậm rãi quay người, Vân Thi Thi nhân cơ hội nhào vào lòng anh. Đôi tay ôm chặt bờ vai vững chãi ấy, thân thể mềm mại dán lên người anh.
Phảng phát như làm như vậy, thì có thể an ủi được T*nh d*c trong người. Mà anh cũng nhận thấy được, thân thể đầy đặn của cô quá nóng!
Anh kinh ngạc ngước mắt, duỗi tay nắm cằm cô vặn mặt qua.
Mộ Nhã Triết thấy trong mắt cô đầy rối loạn mê li, sâu không thấy đáy, có một ít không thích hợp.
Anh đang chăm chú nhìn cô, Vân Thi Thi bám vào bờ vai thò qua gương mặt ửng đỏ, vội vàng hôn vào môi anh.
Mộ Nhã Triết híp mắt, theo bản năng tránh né nhưng cô lại ôm cổ chặt không cho anh trốn tránh. Không chút kiêng kỵ, cô đưa lưỡi vào *** lấy.
Cô hôn đến ác độc, nhưng lại không có kỹ xảo mà ngây ngô, thậm chí là vụng về lại có chút tuyệt vọng.
Chỉ dựa vào bản năng cơ thể trà đạp đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh. Gặm cắn cánh môi, đầu lưỡi *** loạn lung tung trong miệng anh, hơi thở cực nóng hà vào hô hấp anh.
Nhưng đối với người không có kỹ xảo nào, lại có thể trêu chọc gợi lên H*m mu*n của anh.
Vân Thi Thi hôn như điên cuồng, nụ hôn dày đặt trượt xuống dưới. K**h th**h hầu kết của anh, đầu lưỡi kiễm nhẹ nhàng cắn lấy. Thân mình Mộ Nhã Triết cứng đờ, đáy mắt ẩn ẩn nguy hiểm.
Cô lại hồn nhiên không thấy, thân thể khô nóng khó chịu. Dây váy hoàn toàn trượt xuống, theo động tác mà váy trượt xuống bên hông.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại mà trơn bóng, bại lộ trong không khí. Làm người hít thở không thông, thân mình anh nảy sinh một cổ khô nóng.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn người phụ nữ tác loạn trong *** anh. Cô căn bản không ý thức được, bản thân hiẹn đang làn gì!
Từ trước đến nay, anh tự khống chế H*m mu*n bản thân rất tốt. Thậm chí, dù có kết hôn 3 năm mà không chạm vào phụ nữ. Nhưng hôm nay, lại không thể kiềm chế H*m mu*n trước cô.
“Cứu tôi…… Cứu, cứu tôi……”
Trong cơ thể có thuốc thúc tình, cơ thể cô càng muốn nhiều hơn.
Vân Thi Thi mở mắt, vội vàng duỗi tay nắm lấy dây lưng anh, không bắt được trọng điểm lung tung cởi bỏ.
Khuân mặt anh gợi cảm, giờ phút này mồ hôi lạnh đổ như mưa, nỗ lựckhắc chế lửa trong cơ thể mình.
Cơ thể anh, thế mà có cảm giác với cô.
Mười mấy năm qua, bên người anh không thiếu đàn bà xinh đẹp, quyến rũ. Nhưng anh cố tình lãnh cảm, dù là người đàn bà nào trêu chọc anh vẫn cố tình không nổi hứng.
Nhưng anh lại không biết rằng, người đàn ông một khi đã lướt qua điều tốt đẹp liền không cách nào quên được.
Anh cũng không biết người phụ nữ này giấu ma lực gì, đó là có làm hắn thực tủy biết vị bản lĩnh.
Đôi tay Vân Thi Thi tác loạn trong *** hắn run rẩy không thôi, động tác mạnh bạo. Cô hơi nhíu đôi mày, vì không bắt được trọng điểm.
Yết hầu Mộ Nhã Triết căng thẳng, một trận điện giật tê dại xẹt qua eo. Người phụ nữ này, là nguyên nhân buộc hắn mất khống chế!
"Nóng... Nóng quá... Giúp giúp tôi, mau giúp tôi..."
Không biết nên làm gì để tiến hành tiếp, cô run rẩy hôn lên môi mỏng anh, tìn kiếm trợ giúp:"...Mau cứu tôi...Cứu cứu tôi được không? Thật là khó chịu...."
Vân Thi Thi ngồi dậy, cánh trắng trắng nõn xinh đẹp chậm rãi chạm đến eo hắn. Cắn chặt đôi môi anh, phá tan cái lí trí cuối cùng của anh.
Mộ Nhã Triết giơ tay xen kẽ vào làn tóc cô, ấn lấy phía sau cổ cô đẩy mạnh về phía mình. Có chút ác độc cắn ngược lại cánh môi cô, ánh mặt lạnh băng chăm chú trên gương mặt cô.
"Cô nhớ kỹ, đây là cô nói!"
Một tay ôm hết vòng eo, cánh tay vứng rắn nâng sau ௱ô** cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc