Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 248

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chỉ vì khuôn mặt Ân Nhã rất giống mẹ anh, anh mới cưng chiều cô ta như thế.
Nếu như vì vậy mà Thi Thi không vui, như vậy, hoàn toàn không cần!
Vân Thi Thi giật.
Người đàn ông này, anh đang giải thích với cô sao?
Thật sự là cháu gái họ?
Bọn họ thật sự là chú cháu họ sao?
Nhưng vì cái gì mà cô khi nhìn vào trong ánh mắt của Tống Ân Nhã, lại chỉ thấy ánh mắt toát ra sự yêu thích của một người phụ nữ dành cho người đàn ông mà cô ấy yêu mến?
Đàng hoàng là chú cháu họ, nhưng anh chẳng lẽ không biết, người anh gọi là cháu gái họ này có tâm tư gì với anh sao?
Vân Thi Thi nở nụ cười lạnh: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Thấy cô hoàn toàn không quan tâm, Mộ Nhã Triết có chút tức giận!
Nhẫn nại kiềm chế bộc phát, Mộ Nhã Triết trầm thấp nói: “Em quả thật để ý đến chuyện này!?”
Vân Thi Thi trầm mặc không nói.
Mộ Nhã Triết nói: “Nếu như em để ý, vậy thì, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô ấy!”
Anh dường như đã nhượng bộ rất lớn rồi.
Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không có tư cách gì để bắt anh làm như vậy cả!”
“Em có!” Mặt Mộ Nhã Triết phẫn nộ sửa lại lời cô.
“Tôi không có!”
“૮ɦếƭ tiệt!”
Anh nắm chặt cằm cô, tàn nhẫn cúi đầu cắn vào bờ môi cô một hồi!
Đối với cô gái này, anh vừa yêu vừa hận!
Cực kì hận việc cô tự quyết!
Cái gì gọi là không có tư cách, anh nói cô có thì là có!
“A…” Vân Thi Thi đau đến mức đẩy ***g *** anh ra một hồi, lại nghe người đàn ông tức giận nói: “Tôi nói em có tư cách, thì là có tư cách!”
“Mộ Nhã Triết! Anh quá tự cho mình đúng rồi đấy? Anh cho rằng tôi thực sự để ý đến cái này sao?” Ánh mắt Vân Thi Thi lành lạnh: “Được thôi, cứ cho là tôi để ý đến, vậy thì tôi có tư cách gì? Anh nói xem, tôi có tư cách gì chứ?”
Anh nhìn cô, im lặng không nói.
Vân Thi Thi cười lạnh nói: “Tôi nên lấy thân phận gì mà để ý đây?”
“Cô là người phụ nữ của tôi, đấy chính là tư cách!” Mộ Nhã Triết bá đạo tuyên bố.
Vân Thi Thi sững sờ một chút, bồng nhiên buồn cười hỏi ngược lại: “Tôi là người phụ nữ của anh, anh dám tuyên bố với toàn thế giới mối quan hệ của chúng ta à?”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết bình tĩnh, trong nháy mắt, sắc mặt chìm xuống.
Vân Thi Thi choáng váng nhìn sắc mặt anh, sự tàn nhẫn trong lòng mất đi!
Xem đi, mối quan hệ giữa bọn họ, căn bản là không thấy được ánh sáng!
Điều cô muốn chính là yên ổn sống, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chứ không phải như vậy, không hề được nhìn thấy ánh sáng!
Cô không phải người thứ ba, cô cũng sẽ không đi làm người thứ ba!
Dù cho anh không hề có tình cảm gì với vợ chưa cưới của mình, cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình đi đóng vai một nhân vật không thể đứng thẳng sống lưng!
Nghĩ tới đây, cô liền lạnh lùng nhếch miệng cười: “Anh xem, đến cả chuyện này anh cũng không làm được. Mộ Nhã Triết, phiền anh nhận thức rõ ràng thân phận của bản thân, đừng có quay lại trêu chọc tôi…”
“Nếu như em muốn chính là chuyện này…” Mộ Nhã Triết dừng một chút, khóe môi tà nịnh mà ngông cuồng nổi lên: “Vân Thi Thi, tôi sẽ để em thành người phụ nữ chân chính của tôi!”
Vân Thi Thi kinh ngạc, kinh ngạc đến trợn to hai mắt.
Có chút…khó tin.
“Tôi sẽ tuyên bố với toàn thế giới, em là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết tôi!”
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi.
Bây giờ bên trong nhà họ Mộ, các thế lực đan xen chằng chịt, sức khỏe của Mộ Thịnh ngày càng sa sút, chuyện thay đổi quyền lực trong nhà họ Mộ sắp đến, trong gia tộc thì tranh giành cấu xé lẫn nhau, chỉ sợ có mấy người từ lâu đã không nhịn được, rục rà rục rịch!
Vào lúc này mà nói ra thân phận của Vân Thi Thi với bọn họ, chỉ sợ sẽ bị một số kẻ lợi dụng, thậm chí lấy chuyện này áp chế anh, gây thương tổn lớn lao cho cô.
Đợi đến khi anh chân chính trở thành chủ nhà họ Mộ.
Chờ đến khi anh đoạt được vị trí quyền lực của nhà họ Mộ.
Chờ đến khi, anh diệt trừ những thế lực tàn dư của nhà họ Mộ.
Chờ đến ngày đó, anh sẽ tuyên bố với cả thế giới, Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh!
Đây là hứa hẹn của anh dành cho cô
Ý của anh… anh sẽ cho cô một gia đình sao?
Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Cô luôn càm thấy hạnh phúc có chút xa xôi không thể với tới, mặc dù là người bình thường, nhưng xem ra, muốn có một gia đình hoàn chỉnh, dưới con mắt của cô, cũng là một chuyện vô cùng xa vời.
Người đàn ông này nói, sẽ có một ngày, cô sẽ là người phụ nữ chân chính của anh.
Có danh có phận.
Là ý này sao?
“Sẽ có ngày đó sao?” Vân Thi Thi vẫn có chú không tin.
Mộ Nhã Triết có chút tức giận: “Người phụ nữ này, em đang chất vấn tôi sao?”
Ánh mắt Vân Thi Thi nhìn anh có chút trống rỗng, trong nháy mắt, khuôn mặt cô mất đi tất cả cảm xúc.
Nhìn cô, trong lòng Mộ Nhã Triết dường như bị một cái châm tàn nhẫn đâm.
“Mộ Nhã Triết, anh trả lời tôi, anh yêu tôi sao?”
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm vào mặt anh, hỏi từng câu từng chữ.
Trong nháy mắt, Mộ Nhã Triết im lặng.
Đối với định nghĩa việc yêu thích, anh có chút mơ hồ không rõ, anh chưa từng có bất kì người phụ nữ nào, dù cho Vân Thi Thi có ý gì, đối với anh mà nói, cô là người phụ nữ đầu tiên.
Anh vẫn luôn ngạo mạn và tùy tính, lại tự do như gió, chưa bao giờ nguyện bị ràng buộc.
Có thể từ khi người phụ nữ này xông vào thế giới của anh, tất cả trật tự dường như bị đổ nát trong tích tắc.
Anh cũng bắt đầu quen thuộc ngủ dậy trên chiếc giường có nhiệt độ của cô.
Không có cô, sẽ cảm thấy có chút không quen.
Đối với cô, ý muốn chiếm hữu mạnh như vậy, không thích có người đàn ông khác nhìn cô, ***ng vào cô, chỉ muốn cô phụ thuộc vào mình.
Cô không ở bên, anh sẽ nhớ nhung
Như là điên là dại.
Muốn con mắt của cô, cô hờn dỗi thì nhíu chặt lông mày, nhớ khi cô ở dưới thân anh xấu hổ nở rộ
Càng nhớ khi cô gối lên khuỷu tay của mình mà ngủ, khuôn mặt yên tĩnh ngủ say.
Nếu như điều này đồng nghĩa với việc anh yêu thích, vậy thì là yêu thích đi.
Chỉ là hai chữ này, đối với anh mà nói, thật xẩu hổ mở miệng.
Ngay lập tức, anh cúi đầu, dùng vẻ mặt ôn nhu mà hôn, coi như đáp lại cô.
Lần hôn này, không như gió to mưa rào lúc trước, anh chỉ nhẹ nhàng áp lên bờ môi cô, như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt).
Dường như cô chính là vật báu quý giá của thể gian, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay từng li từng tí.
Dần dần, Vân Thi Thi cũng từ từ đáp lại nụ hôn của anh, cánh tay chậm rãi ôm bờ vai anh, mặc dù cô có chút ngốc nhưng việc chủ động đáp lại này, Mộ Nhã Triết cảm thấy hết sức hài lòng, ôm chặt lấy, làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
Bị cuốn vào nụ hôn, hai người không ý thức được, ở cửa sổ phía sau, một bóng người gầy gò thẳng tắp.
Vân Thiên Hữu đang mặc áo ngủ nghiêng người đứng trước cửa sổ, nhấc lên một góc màn cửa sổ, dò xét cái màn đầy kiều diễm nhu tình ngoài cửa sổ kia, trên khuôn mặt thanh tú mà non nớt hiện lên vẻ phức tạp.
Tuy rằng cậu nhóc còn nhỏ, không hiểu chuyện tình yêu giữa người lớn, nhưng lại cảm giác được mẹ nhóc đang yêu đương một cách ngu ngốc.
Cậu nhóc có thể nhận biết được, mẹ yêu thích người đàn ông này.
Trong mắt Vân Thiên Hữu bỗng nhiên xẹt qua vẻ cô đơn, tiếp đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tay bé bé nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng đập nện mơ hồ làm đau trong lòng.
Nếu như có một ngày, mẹ nói cho nhóc biết, mẹ yêu tha thiết người đàn ông này, nhóc cũng sẽ chẳng ngại ngần mà nhận người đàn ông này là cha
Điều này cũng không có nghĩa là nếu như người đàn ông này bắt nạt mẹ, nhóc sẽ ngồi xem mặc kệ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc