Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 245

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Điều này làm Tiền Thiếu Hoa rất lo lắng!
Giờ phải làm sao đây?
Hạng mục đầu tư này, cứ kéo dài thêm một ngày là sẽ lại có thêm tổn thất!
Ông ta đã nhiều lần khẩn cầu Vân Thi Thi nhưng cô cũng chỉ thờ ơ nói lại: "Nếu như anh đã tới xin lỗi tôi, thì tôi cũng tha lỗi cho anh, nhưng còn việc nói hộ anh với Mộ Nhã Triết, việc này tôi không làm được!
"Vì sao?" Tiền Thiếu Hoa kêu lên sợ hãi, vội vàng hỏi lại: "Lẽ nào, cô Vân thấy tôi không đủ thành ý sao?"
Vân Thi Thi nhức đầu nói: "Tôi và Mộ Nhã Triết không có quan hệ như anh nghĩ, lời nói của tôi đối với anh ta không có giá trị mấy, anh đánh giá tôi quá cao rồi!"
Nói xong, cô liền bỏ đi.
Tiền Thiếu Hoa cả kinh vội giữ lại, sắc mặt không còn chút bình tĩnh nào nữa, quẫn bách tới nỗi như sắp bật khóc vậy, khẩn cầu: "Ôi, bà cô của tôi ơi! Cô mà không có lực ảnh hưởng gì đối với giám độc Mộ sao? Cô đang nói đùa với tôi sao? Giám đốc Mộ ép tôi vào đường cùng như vậy không phải vì tôi từng có ý đồ không nên có đối với cô sao? Ôi! Nhắc tới điều này, là tôi sai, tôi đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ!"
Tiền Thiếu Hoa vừa chắp tay, vừa luôn miệng: "Tâm ý của Giám đốc Mộ đối với cô như thế nào! Xin cô hãy tin tôi đi, cô chỉ cần nói một câu là có thể cứu vớt tôi khỏi nước sôi lửa bỏng rồi! Cầu xin cô mà!"
"Ông chủ Tiền, đừng nói nhiều vô ích, tôi tự biết, tôi không có năng lực khiến Giám đốc Mộ đổi ý đâu." Dứt lời, Vân Thi Thi tránh hắn ra rời đi.
Tiền Thiếu Hoa ở đằng sau mất bình tĩnh tới nỗi giậm mạnh chân xuống.
Vân Thi Thi cứ nghĩ rằng dứt khoát từ chối ông ta là xong chuyện, thật không ngờ, suốt hai ngày sau đấy, Tiền Thiếu Hoa cứ liên tục bám theo cô, nửa bước không rời.
Ngay cả lúc về nhà, cô nhìn thấy có một chiếc xe cứ nằng nặc bám theo sau, không cần đoán cũng biết đấy nhất định là Tiền Thiếu Hoa!
Vân Thi Thi cảm thấy bị làm phiền, liền xuống xe.
Xe phía sau cũng dừng lại ở bên đường, Tiền Thiếu Hoa từ trong xe bước xuống, Vân Thi Thi còn chưa mở miệng đã thấy hắn vội vàng chạy lại "Thụp" một tiếng quỳ mọp xuống.
Vân Thi Thi giật nảy mình.
Tiền Thiếu Hoa trầm giọng nói: "Cô Vân, tôi van xin cô, van xin cô! Đây là lần cuối cùng, xin cô giúp tôi, chỉ cần thay tôi xin với tổng giám đốc Mộ một câu, tôi mặc kệ kết cục như thế nào, tôi cũng sẽ không bám theo cô nữa!"
Vân Thi Thi cũng bị ông ta *** đến phiền phức, vì vậy nói: "Được rồi, tôi đáp ứng ông, ông đừng theo sau tôi nữa đấy!"
Tiền Thiếu Hoa kích động rơi nước mắt, hận không thể quỳ gối dập đầu cảm tạ với cô.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: "Ông đừng có như vậy, đứng lên đi! Tôi phải về nhà rồi, ông cũng đừng theo nữa!"
Khi về đến nhà, đã tám giờ rồi.
Vừa đẩy cửa bước vào, Vân Thiên Hữu đang ngồi đọc sách trên ghế salon liền vui mừng chạy lại nhào vào *** cô.
"Mẹ! Mẹ lại về trễ rồi, Hữu Hữu chờ người lâu lắm rồi!"
Vân Thi Thi hơi ngượng ngùng, vuốt tóc cậu, sắc mặt hơi mệt mỏi nói: "Xin lỗi Hữu Hữu vì ngày hôm nay mẹ đã về trễ nhé!"
"Không đúng, ngày nào mà mẹ chẳng về trễ!" Vân Thiên Hữu kiễng chân đỡ lấy áo khoác với túi sách của cô, để gọn sang một bên, rồi nói: "Cơm đã nấu xong rồi, nhưng chắc là nguội rồi, để con hâm nóng lại, xong ngay thôi mà!"
Đợi mãi cô mới về, cơm nước nóng hổi, giờ cũng đã nguội rồi.
Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn, nhìn mâm cơm ba món ăn một món canh, mặc dù cũng không phải là phong phú, nhưng hương sắc vị thì đầy đủ làm cô rất cảm động.
"Hữu Hữu, vất vả rồi!"
Vân Thiên Hữu ngồi đối diện cô, ngẩng đầu ngắm nhìn cô, sắc mặt mãn nguyện: "Hì hì, mẹ thấy ngon là Hữu Hữu vui rồi!"
"Hữu Hữu nấu ăn là ngon nhất rồi, cứ như đầu bếp năm sao vậy!" Vân Thi Thi giơ ngón cái, không tiếc lời khen tặng bảo bối của mình.
Gương mặt trắng nõn của Hữu Hữu hơi hồng lên, vội nhắc nhở: "Mẹ, mẹ mau ăn đi, nếu không sẽ lại nguội mất bây giờ?"
"Ừ!"
Vân Thi Thi bưng lên chén cơm, nhìn đồ ăn nóng hổi, nếm thử hương vị một chút.
Vân Thiên Hữu nhìn cô, ánh mắt long lanh linh hoạt, bỗng nhiên nói khẽ: "Mẹ ơi, có một việc mà Hữu Hữu muốn hỏi mẹ!"
"Sao?"
"Người đàn ông hôm qua, đấy... cái người mà mẹ bảo là giáo sư đại học ấy, rốt cuộc là ai vậy?"
Vân Thi Thi vừa mở mồm nuốt miếng cơm, vừa lúc nghe cậu bé hỏi như vậy, chút nữa thì nghẹn, cảm thấy phải uống nước mới xuôi được.
Hữu Hữu rất vui tính đẩy cho mẹ một chén canh, Vân Thi Thi vội vàng uống ngay, Hữu Hữu lại nói thêm vài câu: "Mẹ ơi, mẹ ăn uống rất khó coi đó!"
"Hữu Hữu..." Vân Thi Thi ai oán nhìn cậu bé: "Con nói mẹ ăn uống khó coi sao?"
"Ừ, một chút thục nữ cũng không có, mẹ ở bên ngoài cũng đừng nên như vậy, nếu không... sẽ dọa người khác sợ đấy. Bảo bối của mẹ đã nhìn quen mắt thói xấu này của mẹ rồi, cho nên đừng có lo." Vân Thiên Hữu thể hiện vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Có việc gì quan trọng sao?"
Vân Thi Thi cảm thấy hơi khó xử, cô bị câu nói của cậu bé làm cho bối rối, cảm thấy khó có thể nói rõ được.
"Đừng trốn tránh trọng tâm câu chuyện, mỗi lần con hỏi mẹ vấn đề này mẹ lại cứ làm lơ đi. Mẹ đừng xem con như những đứa trẻ khác, con không muốn như vậy đâu." Vân Thiên Hữu chỉ cần liếc mắt cũng biết cô đang trốn tránh vấn đề, nhưng lúc này cậu bé lại không muốn bỏ qua cho cô.
"Mẹ đâu có trốn tránh gì đâu?"
"Vậy mẹ trả lời vấn đề của con đi, cái ông chú kia rốt cuộc là ai vậy?" Vân Thiên Hữu vẻ mặt mỉm cười, nghiêm túc nhắc lại câu hỏi, khiến cô không thể trốn tránh được nữa.
Vân Thi Thi đành thở dài một tiếng, đặt chén đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu bé: "Xin lỗi vì trước giờ mẹ đã nói dối Hữu Hữu, người đó không phải giáo sư đại học của mẹ."
"Hừm, con biết rồi." Hữu Hữu nhíu mày.
"Con biết? Vậy lần trước con...?"
"Mẹ ơi, thỉnh thoảng chỉ số IQ của mẹ hơi thấp thì phải?! Con thực ra cũng chỉ phối hợp diễn mà thôi, con cũng biết tự soi gương mà?"
Hữu Hữu giả bộ ỉu xìu, nói bóng nói gió, cậu nhóc này chỉ cần liếc mắt cũng có thể tự thấy được người đàn ông kia có nét mặt tương tự giống cậu như thế nào.
Vân Thiên Hữu sớm biết mối liên hệ giữa cậu ta và Mộ Nhã Triết rồi.
Nhưng hôm nay cậu bé hỏi như vậy bởi vì hy vọng nghe một lời nói thật từ mẹ, không muốn mẹ cứ phải che che giấu giấu nữa.
"Ừ! Đó... đó là cha của con đấy." Vân Thi Thi vội nói, nói xong, quan sát biểu hiện của Vân Thiên Hữu, thấy dáng vẻ cậu bé trông rất bình tĩnh, trên mặt không hề có biểu cảm ngạc nhiên gì cả, khiến cô cảm thấy hơi ngoài dự kiến.
"Con không cảm thấy ngạc nhiên chút gì sao?"
"Tại sao con phải tỏ ra kinh ngạc?" Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Con còn biết, ông chú kia tên là Mộ Nhã Triết, là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Thăng cơ. Hơn nữa... "
Hữu Hữu tới gần cô, cánh tay nhỏ sờ sờ hông của cô: "Cái ông chú kia còn rất thích mẹ nữa đấy."
Vân Thi Thi tỏ ra hơi lúng túng, nhịn không được nhéo nhéo má cậu bé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc