Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 243

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một nửa thị trường súng đạn của thế giới cùng chính phủ các quốc gia, các tổ chức mafia đều có liên quan đến tập đoàn này. Thế lực kéo dài từ hắc bạch lưỡng đạo, có cả một tập đoàn lính đánh thuê khiến cho người khác phải sửng sốt.
Có lẽ như vậy cũng không có cảm nhận trực quan cho lắm.
Nói cách khác, tập đoàn Cụ Phong nắm giữ 50% số súng ống đạn dược của thế giới, nếu trên thế giới có 100 cây thì 50 cây chính là nằm trong tay tập đoàn này.
Mỗi một cuộc chiến tranh được phát động trên thế giới đều phải đặt hàng vũ khí từ tập đoàn Cụ Phong.
Có thể nói, thế lực của tập đoàn vũ khí này hùng mạnh đến nỗi không kiêng kị ai cả.
Tập đoàn tài chính Đế Thăng quyền thế ngang trời, một đế chế như vậy, Mộ gia đi đến bước đường như ngày hôm nay cũng không chỉ là dựa vào những thủ đoạn trong sạch, những thế lực đằng sau, rắc rối khó gỡ. Đến một lúc nào đó cũng muốn khuếch trương thế lực mình, tự nhiên sẽ can thiệp đến những thế lực đen tối.
Hai thế lực tối cao nhất ở thủ đô chính, một trong đó chính là nhà họ Cố, còn nhà còn lại, không cần phải nói chính là nhà họ Mộ.
Chỉ là tập đoàn Cụ Phong lại không phải chỉ mang tính chất thế lực hắc ám.
Nhất cử nhất động của họ đều có thể liên lụy đến sự tồn tại của cục diện thế giới.
Một công ty đồ chơi sau lại có thể có liên quan đến tập đoàn buôn bán vũ khí lớn như vậy?
“Nghe nói, tổng giám đốc thần bí của công ty Nhạc Trí tuổi còn rất nhỏ. Sau khi tập đoàn Cụ Phong thu mua công ty Nhạc Trí, hắn liền giải tán hội đồng quản trị, bày bố lại cục diện. Tôi có cảm giác lai lịch của hắn không đơn giản. Hẳn là có quan hệ không nhỏ với tập đoàn Cụ Phong!” Mẫn Vũ nói.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, tay xoay xoay cây bút máy. Mẫn Vũ đứng ở một bên lo sợ nói: “Xảy ra vụ nổ súng trong công viên giải trí, truyền ra ngoài nhất định sẽ gây ra sự đả kích không nhỏ đối với danh tiếng của công ty Nhạc Trí! Nhưng tin tức lại bị phong tỏa như thế này, thậm chí đến cả phía cảnh giác cũng không tiếp xúc được, một công ty đồ chơi căn bản không thể có thế lực như vậy!”
Mộ Nhã Triết tùy tiện lật xấp tư liệu, đột nhiên ánh mặt dừng lại ở một trang tài liệu.
Người đại diện hội đồng quản trị công ty Nhạc Trí: Lý Hàn Lâm.
Ánh mắt anh biến đổi, trong đầu chợt hiện ra gương mặt của Lý Hàn Lâm.
Người đàn ông này từng xuất hiện trong phòng bệnh của Vân Thiên Hữu, xưng là hiệu trưởng trường mẫu giáo của Vân Thiên Hữu.
Hôm đó ở Đồng Thoại Cốc cũng từng gặp qua anh ta, là một trong những người phụ trách cấp cao của Đồng Thoại Cốc.
Lúc ấy hành động của anh ta vội vã nên không kịp nhận ra điều gì khác lạ.
Bây giờ nhớ lại đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nếu anh ta là cấp cao của công ty Nhạc Trí, vậy thì…
Ánh mắc Mộ Nhã Triết vô cùng đăm chiêu.
“Lý Hàn Lâm này là người như thế nào?”
“Anh ta là người có chức vụ cao nhất trong hội đồng quản trị của công ty Nhạc Trí, có quyền hạn rất lớn.”
Mộ Nhã Triết ngẩn người, trong lòng chợt nảy ra hoài nghi. Anh cũng bất giác giật mình kinh ngạc.
Anh có chút nghi ngờ về thân phận của Vân Thiên Hữu.

Khi Vân Thiên Hữu về đến nhà thì trời đã bắt đầu sáng.
Cậu thay dép ở sảnh, cẩn thận bước vào phòng khác, đột nhiên đèn của phòng khách sáng lên.
Sắc mặt cậu vô cùng hốt hoảng.
“Con đã đi đâu thế?”
Vân Thi Thi với vẻ mặt có chút giận dỗi ngồi trên sô pha nhìn cậu, dáng vẻ cứ như một đêm không ngủ, trên mặt có chút mệt mỏi. Mắt cô lộ đầy những sợi gân máu.
Vân Thiên Hữu cảm thấy sợ hãi, trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ, đồng thời lập tức lao về phía Vân Thi Thi, cười tủm tỉm làm nũng nói: “Mẹ, sao mẹ lại ngồi ở đây?”
“Chờ con đấy!” Vân Thi Thi giọng lạnh lùng nói. Giờ phút này, cậu có làm nũng cũng không có tác dụng. Cô giận dữ hỏi: “Con đi đâu thế?”
“Con ra vườn tản bộ thôi mà.” Vân Thiên Hữu hơi ngượng nghịu giống như đang làm sai chuyện gì đó, dáng vẻ có hơi luống cuống, trong lòng run sợ.
Thực tế là cậu đã làm sai chuyện.
Vân Thi Thi lạnh lùng nói: “Mẹ ra vườn tìm con nhưng không tìm được. Hữu Hữu, con tại sao lại nói dối mẹ?”
“Mẹ…” Vân Thiên Hữu hoảng sợ, cũng không biết mẹ từ lúc nào phát hiện mình không ở nhà, cũng không biết mẹ đã ngồi ở đây chờ cậu bao lâu.
Lúc cậu rời khỏi nhà đã rất cẩn thận không để xảy ra động tĩnh gì cả. Đảm bảo cho Vân Thi Thi không bị thức giấc, cậu mới rời khỏi nhà.
Sao lại…
Mẹ đã phát hiện từ lúc nào?
Vân Thi Thi không hề chớp mắt theo dõi cậu, gương mặt có sự tức giận và đau buồn lẫn lộn. Vân Thiên Hữu đi không bao lâu, cô đã đột nhiên tỉnh giấc, xuống giường rồi sang phòng tìm cậu để xem cậu có ngủ ngon không. Thế nhưng khi mở đèn lên thì không thấy ai trên giường nữa.
Cô sợ đến mức mất hồn mất vía, lại không dám kinh động Vân Nghiệp Trình, một mình đi tìm ở khắp nơi, thậm chí đến cả phòng trực ban của bảo vệ, dùng phương pháp xem camera theo dõi mới phát hiện cậu đã leo lên một chiếc xe rời đi.
Nhìn thấy cậu không chút do dự lên xe, không hề bị người nào ép buộc cũng không có tranh chấp gì cả, cô mới loại trừ khả năng bị bắt cóc.
Biển số xe cô cũng nhớ rõ, nhưng nửa đêm canh ba như vậy, cô nghĩ, một đứa trẻ chịu lên xe, với tính cách của Hữu Hữu, có lẽ sợ cô lo lắng nên nhất định sẽ quay về trước bình minh.
Vì thế cô đã nhẫn nại chờ ở phòng khách.
Vân Thiên Hữu có chút chột dạ nhìn mẹ, vẻ mặt tiều tụy cùng bất an của mẹ khiến cậu có chút lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng! Hữu Hữu không làm việc gì xấu cả! Hữu Hữu chỉ là…”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý.
Cũng không thể nào nói thật với mẹ được!
Ngay cả đến thân phận hiện giờ của mình cậu cũng không nói với mẹ được thì chuyện xảy ra ngày hôm nay, làm sao dám nói?
“Hữu Hữu, con có biết mẹ lo lắng cho con lắm không.” Vân Thi Thi nhìn thấy cậu không thốt nên lời, biết cậu sẽ không nói thật với mình.
Cô ngồi khụy xuống, ôm lấy bờ vai của cậu.
Vụ nổ súng ở công viên giải trí khiến cho cô vẫn còn sợ hãi, cô thật sự rất sợ Hữu Hữu lại xảy ra chuyện gì!
“Mẹ, Hữu Hữu khiến mẹ lo lắng rồi! Nhưng Hữu Hữu thề, Hữu Hữu sẽ không làm chuyện tổn hại đến mẹ! Mẹ yên tâm, tin Hữu Hữu có được không?”
Cho cậu thêm chút thời gian nữa, cậu nhất định sẽ nói thật với mẹ.
Nhưng hôm nay thì không được.
Vân Thi Thi nhìn cậu: “Nhất ngôn cửu đỉnh nhé!”
“Dạ! Nhất ngôn cửu đỉnh! Hôm nay là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ!” Vân Thiên Hữu ôm lấy gương mặt Vân Thi Thi, hôn một cái rồi an ủi nói: “Mẹ, chuyện hôm nay Hữu Hữu phải giữ bí mật, không thể nói cùng mẹ! Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Hữu Hữu nhất định sẽ nói thật với mẹ! Mẹ cho Hữu Hữu thời gian được không?”
Vân Thi Thi bị vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiên Hữu làm cho tức cười.
Còn nói cái gì mà đợi thời cơ chín muồi, cứ làm như có chuyện gì thật ấy!
“Được rồi, mẹ nhìn thấy con bình an vô sự thì yên tâm rồi! Nhưng mà hôm nay là lần cuối cùng, không được có lần sau nhé!” Vân Thi Thi bất mãn cảnh cáo cậu.
Mặc dù cô thật sự muốn biết tối qua cậu đã đi đâu, làm gì, nhưng cậu đã không chịu nói thì cô cũng không thể ép hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc