Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 242

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bề ngoài như tiểu thiên sứ, nhưng kỳ thực còn đáng sợ hơn cả ma vương.
“Hả? Không nói sao?” Vân Thiên Hữu nhướng mày, bất mãn không nhìn, hai tay đút vào túi quần, một chân đạp vào bụng khiến hắn phải kêu lên đau đớn: “Tôi bảo chú nói, câm rồi sao? Tôi không có kiên nhẫn đâu. Đây là cơ hội cuối cùng của chú, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Tôi nói… Tôi nói…”
“Ngoan lắm.” Vân Thiên Hữu đưa tay ra phía sau, ra dáng vẻ của một người đàn ông tao nhã, nhẹ nhàng hỏi: “Mục tiêu của chú rốt cuộc là ai?”
“Ba ngày trước, tôi nhận được một nhiệm vụ. Người đó cho tôi hai triệu, bảo tôi giết hai người.”
“Hai người nào?”
“Một là Vân Thi Thi. Hai là con của cô ấy, Vân Thiên Hữu, cũng chính là…” Hắn ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu.”
Ánh mắt Vân Thiên Hữu có chút biến động nhưng gương mặt không tỏ vẻ ngạc nhiên, trong lòng thì như trời long đất lở.
Cậu trước đây cũng đã đoán ra, cậu chính là mục tiêu của gã, cũng ngầm hiểu ra, mẹ cậu cũng chính là một trong những mục tiêu.
Vân Thiên Hữu siết chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại có cảm giác đáng sợ ghê rợn.
Có người dám thuê sát thủ giết mẹ cậu?
Đáng chết!
Cứ nghĩ đến hôm đó nếu không phải may mắn thì mẹ cậu đã gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ đến việc này, mắt Vân Thiên Hữu liền tỏa ra sát khí.
“Người yêu cầu là ai?”
“Ha ha ha… Ha ha ha!” Gã đàn ông cười lớn: “Tôi là một sát thủ, được người ta thuê. Cô ta bỏ tiền, tôi chấp hành mệnh lệnh, chỉ đơn giản vậy thôi! Còn về thân phận của người yêu cầu vốn không thể được tiết lộ! Ha, tôi không thể không phục cậu! Nhưng chỉ cầu cho cuối cùng cậu hãy để tôi chết cho dứt khoát, đừng hành hạ tôi nữa!”
“Được, tôi đồng ý điều kiện này.” Như là một sự ban ân vĩ đại, Vân Thiên Hữu đồng ý lời khẩn cầu của hắn: “Nói đi, người kia là ai?”
Người đàn ông run rẩy nói: “Mộ Uyển Nhu!”
“Mộ Uyển Nhu?”
Vân Thiên Hữu nhíu mày, có chút xa lạ với cái tên này.
Lý Hàn Lâm lại sợ run người, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại là cô ta?”
“Chú biết cô ta à?” Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, nheo mắt một cách nguy hiểm.
“Ừ! Thân phận của cô ta, chú sẽ giải thích kỹ càng với cháu.” Lý Hàn Lâm nói.
Vân Thiên Hữu quay đầu nhìn gã đàn ông kia, lạnh lùng hỏi: “Sao cô ta lại muốn giết tôi?”
“Cụ thể nguyên nhân cô ta không có nói cùng tôi! Tôi chỉ biết, cô ta nói cậu là nghiệp chướng, không thể không trừ khử! Nếu không sẽ uy hiếp đến địa vị của cô ta!” Người đàn ông chịu đựng đau đớn nói.
“Không thể không trừ khử?” Vân Thiên Hữu nhanh chóng cảm nhận được ẩn ý sau câu nói này.
Người đàn ông ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi, chậm rãi nói: “Sáu năm trước, Vân Thi Thi sinh hai người con cho nhà họ Mộ, trong đó có một đứa vừa sinh ra đã chết non. Tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này không còn tồn tại trên dương thế này rồi! Không biết ông lão Mộ Thịnh biết được nguồn tin rằng đứa nhỏ còn sống ở đâu ra, nên đương nhiên là sẽ lập tức đưa nói về nhận tổ tông.”
Vân Thiên Hữu nhướng mày, bỗng nhiên đến gần hắn ép hỏi: “Chú còn biết cái gì nữa, nói ra hết đi.”
“Mộ Uyển Nhu sở dĩ muốn loại trừ Vân Thi Thi là vì sợ liên lụy đến thân thế. Cụ thể thì tôi cũng chỉ mới dò la được đến thế thôi!” Gã đàn ông nói rồi, mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Toàn thân hắn truyền đến cơn đau đớn tột độ, giọng run rẩy nói: “Cầu xin cậu đấy, cho tôi chết dứt khoát đi!”
Hắn là một sát thủ, khi nhận được nhiệm vụ đều sẽ cẩn thận điều tra thân phận của người yêu cầu trong bí mật.
Chỉ là về Mộ Uyển Nhu, hắn chỉ có một số ít tình báo có hạn, đây đã là toàn bộ những chuyện mà hắn biết.
Vân Thiên Hữu chậm rãi chớp mắt, khóe miệng nhếch lên ủy dị: “Chú yên nghỉ đi.”
Dứt lời, cậu không quay người lại mà từ tốn rời khỏi kho hàng.
Vào lúc cửa khép lại cũng chính là lúc một tiếng súng vang lên, xuyên qua màn đêm.
Lúc Lý Hàn Lâm đi tới, Vân Thiên Hữu đã ngồi ở trong xe, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
Lý Hàn Lâm gật đầu: “Đã xử lý sạch sẽ rồi!”
“Đi thôi!”

Trên xe, Vân Thiên Hữu với bộ dạng thư thái ngồi ở phía sau, một tay chống cằm ra vẻ suy tư, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lý Hàn Lâm ngồi ở một bên đem những chuyện mà anh biết về Mộ Uyển Nhu phân tích cho cậu nghe.
Nhưng thông tin nắm được có hạn, Vân Thiên Hữu không cách nào tìm ra được động cơ giết người của Mộ Uyển Nhu.
Vân Thiên Hữu chỉ nói một câu: “Chuyện không đơn giản như vậy, trong vòng năm ngày, chú hãy giúp cháu điều tra toàn diện về Mộ Uyển Nhu.”
“Hiểu rồi.” Lý Hàn Lâm lưu loát đáp.
Lúc này tại nhà họ Mộ.
Trong phòng làm việc, Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn làm việc cúi đầu xem một xấp tư liệu thật dày. Mẫn Vũ yên lặng đứng phía sau, cẩn thận quan sát.
“Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
“Thưa tổng giám đốc, toàn bộ tài liệu về công ty Nhạc Trí đều ở đây cả rồi ạ.”
Mộ Nhã Triết nhướng mày lên.
Tiểu Dịch Thần bị thương, đương nhiên là anh phải điều tra rõ rốt cuộc trong khu vui chơi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng toàn bộ tin tức ngày hôm đó đã bị phong tỏa, vì việc xảy ra đấu súng nên Đồng Thoại Cốc đã phải đóng cửa trước ba tiếng, giải tán toàn bộ du khách, cũng đưa ra thái độ hoàn mỹ trước mọi phỏng vấn của giới truyền thông, nhưng đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó lại không hề nhắc đến, mặc kệ mọi nghi vấn của công chúng.
Xảy ra sự việc đấu súng là một sự công kích chết người đối với việc kinh doanh của một công viên giải trí.
Thông thường khi xảy ra chuyện như vậy sẽ có truyền thông và cảnh sát điều tra.
Nhưng tới hôm nay thì tin tức về vụ đấu súng vẫn kín như bưng, thậm chí đến cả giới truyền thông cũng không đào bới được, vì thế mà không có tờ báo nào đề cập việc này.
Trên mạng có một số du khách đăng bài, nhưng không lâu sau đó đã bị gỡ bỏ, tài khoản của họ cũng bị cấm phát ngôn, thậm chí là bị khóa tài khoản.
Mẫn Vũ âm thầm điều tra, nhưng Đồng Thoại Cốc thật là nghiêm ngặt hết sức, không có một khe hở tin tức nào.
Chỉ là mơ hồ nghe ngóng được, hôm đó đã xảy ra chuyện tập kích, còn về chi tiết sự việc thế nào thì vẫn không biết được.
Đồng Thoại Cốc là do công ty Nhạc Trí và tập đoàn N.E cùng hợp tác xây dựng.
Tập đoàn N.E này không lớn, còn công ty Nhạc Trí thì lại không đơn giản.
Tiền thân của công ty Nhạc Trí là một công ty cung ứng đồ chơi sắp bị đóng cửa, cho đến một năm trước được tập đoàn Cụ Phong thu mua.
Đại quyền của hội đồng quản trị thay đổi, cổ phần bị chia năm xẻ bảy, tổng giám đốc bị thay đổi, trong thời gian nhắn nhanh chóng đi lên trở lại. Hiện giờ Nhạc Trí đã trở thành công xưởng đồ chơi mơ ước của cả thế giới, là nguồn cung cấp đồ chơi lớn nhất thế giới.
Chi nhánh của nó phân bố khắp cả Bắc Mỹ, Châu Âu, Châu Á và sẽ còn nhiều nơi nữa.
Chỉ là vị tổng giám đốc điều hành công ty này lai lịch lại vô cùng thần bí.
Một công ty cung ứng đồ chơi, có lẽ không đủ kỳ lạ.
Nhưng tập đoàn Cụ Phong ở đằng sau thì lại có lai lịch không nhỏ.
Tập đoàn Cụ Phong trước đây là một tập đoàn buôn lậu, ngày nay đã trở thành tập đoàn súng ống trứ danh nhất thế giới, gần như nắm trong tay phân nữa số vũ khí trên thế giới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc