Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 239

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tuy cậu chưa từng gọi cô một tiếng mẹ, nhưng tình cảm gần gũi này, một từ “mẹ” cũng không đủ thay thế!
Đi tới trước giường cậu, Vân Thi Thi dịu dàng nói: “Dịch Thần, mẹ....à dì phải đi! Con phải thật khỏe mạnh, nhé?”
Lồng иgự¢ Tiểu Dịch Thần chua xót, cậu há miệng nhỏ, muốn giữ cô lại, nhưng bây giờ lại không nói nên lời.
Cảm giác bản thân không đủ dũng cảm.
Tiểu Dịch Thần cô đơn cúi đầu, trong mắt có không muốn và khổ sở, thậm chí là không muốn rời xa. Nhưng cậu nhóc sợ Vân Thi Thi khó xử, cố giấu kín.
Vân Thi Thi nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, đau lòng đến cực điểm, muốn đưa tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng e ngại Mộ Nhã Triết ở đây, nghĩ tới lời vừa rồi của anh, tim lạnh như băng!
Vì vậy thu tay về, ôm lấy Hữu Hữu, Vân Thi Thi rời đi.
Khi đi lướt qua Mộ Nhã Triết, Vân Thiên Hữu nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt là sự lạnh lùng khi*p người.
Mộ Nhã Triết không quay đầu giữ lại, đi tới bên giường bệnh, thấy Tiểu Dịch Thần vốn đang thất thần chợt mở to mắt nhìn theo bóng Vân Thi Thi rời đi.
Mắt thấy hai mẹ con sắp biến mất ở cửa phòng bệnh, cậu kìm lòng không đặng xoay người xuống giường, không để ý đến vết thương, lảo đảo đi tới cửa, bước chân dừng lại.
Đứng chôn chân ở cửa, nhìn Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi vào thang máy, cửa thang máy mở ra, giống như trời đất sụp đổ, Vân Thi Thi thì thầm gọi một câu: “Mẹ...”
Vô cùng đau lòng, ngẩn ngơ rơi nước mắt.
Cảm thấy sự rời đi của cô, như lấy mất một góc trong tim, không thể nào lấp đầy nổi!
Mộ Nhã Triết đi tới cửa ôm lấy cậu, nhìn cánh tay được quấn kín vải của cậu, trầm giọng hỏi: “Tại sao tay lại như thế này?”
Anh không biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng con trai chơi trò chơi ở công viên, máy móc của trò chơi xảy ra trục trặc.
Nhưng Tiểu Dịch Thần lại nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến anh.
Đối với cậu, trong lòng anh thấy hổ thẹn.
Đáng lẽ không nên để cậu một mình chơi trong công viên mới đúng!
Nhưng khi đó tình hình khẩn cấp. Lúc ấy anh hơi bận tâm đến vết thương của Tống Ân Hi, anh không có tâm tư truy hỏi rốt cuộc là lỗi của đứa bé nào, những thứ đò là việc nhỏ, anh chỉ nóng lòng muốn đưa đứa trẻ đến bệnh viện, chẳng phải đây là trách nhiệm nên làm sao?
Nhưng cậu lại bướng bỉnh không muốn đi.
Anh cố gắng muốn đưa Tiểu Dịch Thần đi cùng, nhưng cậu lại từ chối anh, còn cáu bẳn.
Anh liền để cậu lại đó, để cậu chơi cho sàng khoái.
Lúc nhỏ mỗi khi anh cứng đầu, cha cũng sẽ dùng phương thức nghiêm phạt như vậy, có thể khi đó anh cho rằng không có gì không ổn, nhưng tổn thương tới con mình, là cái sai lớn nhất.
Bây giờ, anh rất hối hận.
Vì cảm thấy hổ thẹn với con nên anh nhún nhường hiếm thấy: “Là cha không tốt, là cha sai rồi, không nên để con lại đó, con hãy tha thứ cho cha nhé?”
“Không muốn.”
Tiểu Dịch Thần mất tự nhiên trả lời một câu, rồi không để ý tới anh nữa.
Trong đầu tràn ngập vẻ mặt đau lòng của Vân Thi Thi khi rời đi, rõ ràng vừa xa nhau chưa được bao lâu mà đã bắt đầu nhớ nhung.
Nhớ vẻ dịu dàng của cô khi cô đút Tiramisu cho ăn, nhớ cái ôm ấm áp của cô.
Nước mắt, bỗng rơi xuống ào ào như vỡ đê.
Cậu rất ít khi khóc, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy rất đau khổ.
Trên xe về nhà họ Mộ, Tiểu Dịch Thần vẫn chẳng thèm hé răng, đối với tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, không nói một chữ.
Mộ Nhã Triết nhiều lần muốn ôn cậu, cậu đều im lặng né tránh.
Mộ Nhã Triết dỗ đã dỗ, hỏi đã hỏi, nhưng cậu nhóc không thèm cho anh mặt mũi, mềm cứng đều không ăn.
Thật sự khiến anh phải bó tay.
Cậu đã không trả lời, vậy anh sẽ tự mình điều tra.
Trên thực tế, chuyện xảy ra hôm nay, Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đều nhất trí giữ bí mật, Vân Thiên Hữu luôn dặn cậu không được nói chuyện này cho bất kì ai, ngay cả Mộ Nhã Triết cũng không thể.
Tiểu Dịch Thần nghe lời cậu, cho nên bảo vệ chuyện này rất kín kẽ.
Dù Mộ Nhã Triết muốn tra rõ sự việc, nhưng anh không thể ngờ được, Thung lũng cổ tích là tài sản của ai.
Dẫu anh muốn nhúng tay, nhưng Vân Thiên Hữu sẽ cho anh cơ hội nhúng tay sao?
Nhưng những chuyện này đều nói sau.
Khi Mộ Nhã Triết đưa Tiểu Dịch Thần về nhà, đội ngũ bác sĩ tư đã xếp hàng ở cửa.
Cửa xa mở ra, Mộ Nhã Triết mới được ôm Tiểu Dịch Thần xuống xe, các bác sĩ lập tức cung kính tiếp đón.
Mộ Uyển Nhu và Mộ Thịnh đều đã ở nhà họ Mộ, thấy Tiểu Dịch Thần bị thương, Mộ Thịnh sợ hãi vội hỏi han ân cần, nhưng Tiểu Dịch Thần uể oải không muốn nói nhiều, chỉ bảo một câu “Cháu mệt”, rồi được đưa về phòng châm cứu bó bột, đi ngủ.
Mộ Uyển Nhu cũng muốn hỏi thăm, nhưng Mộ Nhã Triết ở lì trong thư phòng không ra ngoài, vùi mình trong công việc, cô ta cũng hết cách.
Nghe người hầu nói, Mộ Nhã Triết đưa Tiểu Dịch Thần đi chơi công viên, trong иgự¢ hít thở không thôn.
Đêm khuya, Mộ Uyển Nhu cố ý đi tới vườn hoa, nhận điện thoại.
Vừa nhận, một giọng nói đàn ông suy sụp ủ rũ truyền tới: “Cô Mộ, rất xin lỗi, nhiệm vụ thất bại.”
“Cài gì?” Câu nói đầu tiên đã báo tin như vậy, Mộ Uyển Nhu bực bội cắn chặt răng, cố áp chế cơn giận: “Người đâu?”
“...” Đầu bên kia im lặng.
Mộ Uyển Nhu cáu kỉnh nói: “૮ɦếƭ tiệt, mấy người là phế vật sao? Một đứa trẻ sáu tuổi cũng không giải quyết được?”
“Khiến cô thất vọng rồi!”
“Tại sao lại là anh gọi cho tôi, hắn ta đâu?”
Mộ Uyển Nhu lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia yên ắng hồi lâu, rồi bỗng nói: “Bị bắt rồi.”
“Gì cơ!?” Mộ Uyển Nhu kinh hãi kêu lên, sự khủng hoảng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể!
Ngoại người đàn ông thủ đô, trong một kho hàng hẻo lánh.
Lý Hàn Lâm mở khóa, Vân Thiên Hữu theo sát ông vào cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét khàn khàn.
“A -----------“
Trong kho hàng, một người đàn ông hai tay bắt chéo sau lưng bị xích vào một cây cột hình trụ, quần áo rách rưới, trên nhiều có nhiều vết roi quật, vì đau đớn mà cả người run rẩy.
Trên người hắn ta là những vết thương chồng chất, trên mặt cũng đầy vết máu.
Không thể nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt, chỉ lờ mờ nhìn thấy rõ một đôi mắt vì tuyệt vọng mà mở thật to! Một người đàn ông mặc tây trang trên tay cầm roi da vẫn không ngừng quất vào hắn ta, hơi thở của hắn ngày càng mong manh, ngay cả tiếng rên cũng không thể nói được hoàn chỉnh.
Xung quanh là một loạt người đàn ông mặc tây trang đen đứng xếp hàng bên cạnh, nét mặt của ai cũng rất nghiêm túc, mà dưới chân bọn họ, là vết máu loang lổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc